Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 85: Không thể quên



Caesar tỉnh dậy giữa đêm.

Để có thể đúng hẹn vào ngày mai, những ngày gần đây anh đã xếp kín lịch trình. Mãi đến một giờ sáng anh mới có thể đi ngủ, nhưng chỉ mười mấy phút sau, anh đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Anh nhìn thấy một số điện thoại lạ từ nước ngoài.

Caesar im lặng hai giây mới nghe máy, nhưng đầu dây bên kia không nói gì và cúp máy ngay lập tức.

Anh bật đèn ngủ.

Cuộc gọi bất ngờ giữa đêm khuya khiến anh có một linh cảm xấu, không chút do dự, Caesar gọi vào số của Laura.

Không ai trả lời.

Đồng thời, bên ngoài phòng ngủ, Arthur gõ cửa, hạ giọng báo với Caesar, "Thưa ngài, cô Laura đã mất tích."

*

Laura đau đầu.

Cô cố gắng mở mắt, nhưng cả ngón tay lẫn cơ thể đều mềm nhũn. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, cô chỉ nhớ Kaines đã nhanh chóng tiêm một loại thuốc nào đó vào cổ cô.

Rồi cô rơi vào giấc ngủ sâu.

Cơ thể của Laura có sức đề kháng mạnh hơn người thường, ý thức của cô không ngừng cố gắng tỉnh táo, chống lại các phân tử thuốc mạnh, nhưng tác dụng của thuốc gây mê vẫn chưa tan hết. Cô chỉ cảm nhận được mình bị Kaines nhét vào một chiếc vali lớn.

Cô muốn va chạm để phát ra âm thanh, nhưng dù đã cố hết sức, cô chỉ có thể khiến vali nhẹ nhàng lắc lư.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng Laura cũng nhìn thấy ánh sáng.

Trong cốp xe, Kaines mở hé chiếc vali, đưa tay chạm vào mặt cô.

Không giống như chạm vào con người, lực chạm của anh ta lên Laura giống như sinh viên y khoa chạm vào chuột bạch.

"Quả không hổ là thứ mà cô giáo tạo ra," Kaines thốt lên một tiếng cảm thán, ngón tay anh ta ấn lên trán của Laura, như đang kiểm tra độ mịn màng của da cô, "Cơ thể cũng không có khuyết điểm nào."

Dưới tác động của thuốc, tầm nhìn của Laura trở nên mờ nhòe. Trước khi cô kịp nói gì, như đối xử với chuột thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, Kaines tiêm thêm một mũi vào cổ cô.

"Có vẻ cần phải tăng liều lượng rồi."

*

Caesar đứng dậy, hai tay anh tì lên bàn, im lặng nghe cuộc gọi từ đại sứ quán.

Amelia vẫn còn ốm, giọng cô khàn khàn, buồn bã bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Không sao đâu, em cứ nghỉ ngơi," Caesar nói, "Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ qua đó, đừng lo."

Sau khi trấn an Amelia, Caesar mới bảo Arthur gọi điện cho người phụ trách tuyến bay, anh cần đi sớm nhất có thể.

Sớm nhất có thể.

Theo kế hoạch, sáng mai anh sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ mình, nhưng giờ đây Caesar không còn tâm trạng nào để tham gia. Trong khi người khác chuẩn bị hành lý cho anh, Caesar cúi đầu, thấy tay mình đang run rẩy.

Anh nhắm mắt lại, lòng bàn tay đè lên bàn, cố gắng kiềm chế.

Đại sứ quán và các vệ sĩ mà Caesar cử đi đã bắt đầu hành động, một trong số họ cung cấp một manh mối quan trọng, họ đã nhìn thấy Kaines.

Và vào lúc Laura mất tích, Kaines đã tự lái xe rời đi.

Caesar hỏi, "Không phải gần đây Kaines vẫn luôn ở viện nghiên cứu của trường sao?"

"Thực tế thì, điều này cũng khiến chúng tôi rất bối rối..." Người báo cáo cúi đầu, "Thưa ngài, chúng tôi không biết anh ta làm thế nào để ra khỏi nước, vì cơ quan quản lý xuất nhập cảnh không ghi nhận thông tin của anh ta."

Sắc mặt của Caesar rất tệ.

Với những manh mối mà Herman cung cấp, Caesar phát hiện ra tài khoản của con gái em trai của Bộ trưởng bộ Giáo dục trong vòng một năm đã có vài khoản chi bất thường. Vì vậy, Bộ trưởng bộ Giáo dục bị liệt vào danh sách theo dõi, bao gồm cả Kaines - người đang đi học.

Kaines say mê nghiên cứu khoa học, không quan tâm đến chính trị, mối quan hệ với cha mình cũng không tốt. Hệ thống điểm danh bằng khuôn mặt của viện nghiên cứu cho thấy anh ta thực sự luôn làm việc ở đó, chưa bao giờ rời đi.

Nhưng...

Caesar ăn tạm vài thứ, vào sáu giờ sáng, anh đã lên máy bay thành công. Tiếp viên đưa cho anh chiếc chăn mềm, nhưng Caesar không thể nào ngủ được.

Anh nhớ đến câu nói của Laura trong điện thoại.

"Em thích ăn Caesar salad."

Giọng cô nghe rất yên bình, thản nhiên, không chút do dự.

Caesar hỏi, "Vậy sau này em cũng sẽ thích chứ?"

Anh nhớ Laura đã khẳng định chắc chắn, "Sẽ thích."

Cô gái nhỏ dối trá này không bao giờ nói dối về khẩu vị của mình, cô đã cam kết nghiêm túc với điều đó.

Nhưng mà...

Caesar thậm chí không biết cô đang ở đâu.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Caesar tự trấn tĩnh, bắt đầu suy nghĩ về những lần gặp gần đây với Kaines, cử chỉ và lời nói của đối phương, viện nghiên cứu đã bị cháy, những thông tin mà Herman cung cấp...

Thái dương của Caesar đau nhói, như có thứ gì đó đang kích thích thần kinh não bộ của anh, cơn đau như mọc ra từ trong não, mang đến cảm giác khó chịu mãnh liệt.

Arthur mang một tách trà hoa nóng giúp an thần đến, Caesar thấy sự hoang mang trên khuôn mặt của đối phương.

Tính cách Arthur vốn điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên Caesar thấy biểu cảm như vậy trên mặt anh ta.

Anh hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Thưa ngài," Arthur do dự nói, "Ngài... trông không được ổn lắm."

Caesar quay mặt đi.

Trong hình phản chiếu trên kính, Caesar thấy một gương mặt tối sầm.

Lần đầu tiên khi anh thẩm vấn tội phạm trọng án, đó cũng là biểu cảm này.

*

Tám giờ sáng.

Laura mở mắt.

Trong bóng tối đen kịt, cơ thể cô không thể cử động, tứ chi và đầu đều dán những miếng từ lạnh ngắt, trong không khí thoang thoảng mùi của dung dịch dinh dưỡng. Gần như ngay lập tức, Laura nhận ra.

Cô đang bị nhốt trong "buồng nuôi dưỡng".

Trong viện nghiên cứu bị phá hủy đó có rất nhiều buồng nuôi dưỡng cao hai mét được dựng thẳng đứng. Qua lớp kính trong suốt, những người bên trong như những mẫu vật bị cố định, không thể nói chuyện, không thể thốt nên lời, trên người dán đầy những con chip nhỏ, sống sót nhờ việc tiêm dinh dưỡng để duy trì nhu cầu sống tối thiểu.

Giống như một cây cỏ bị trồng dưới đất.

Laura không thể phát ra tiếng, nhưng thính giác của cô vẫn còn. Cô nghe thấy một tiếng "Ồ" đầy ngạc nhiên.

Vỏ kim loại bên ngoài buồng nuôi dưỡng mở ra, qua một lớp kính, Laura nhìn thấy Kaines.

Đối phương mặc áo blouse trắng tinh của phòng thí nghiệm, nhìn Laura qua kính với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Tỉnh dậy nhanh như vậy sao?" Kaines thở dài, "Thật là một cơ thể tuyệt vời... Ừm, sớm hơn hai tiếng so với tôi dự đoán."

Anh ta tiến đến gần, chăm chú nhìn mái tóc vàng nhạt của cô với vẻ mê mẩn, "Thật khó tin, có thể thay đổi màu tóc tự nhiên ngay cả khi đã trưởng thành. Trời ạ, Laura, em hoàn hảo đến mức làm tôi kinh ngạc."

Laura không thể nói.

Có thứ gì đó dán trên cổ họng của cô, ngăn cô phát ra âm thanh.

Con chip dán ở thái dương cô liên tục truyền những dòng điện nhẹ, không đau nhưng dường như đang làm nhiễu loạn não bộ, ký ức của cô.

Rất khó chịu, như thể đối phương đang cố làm rối loạn suy nghĩ của cô, Laura không thích cảm giác này.

"Nhưng... em vẫn có một khuyết điểm," Kaines đặt bàn tay đeo găng lên mặt kính, mỉm cười nói, "Em quá bướng bỉnh, em không nên có cảm xúc, chỉ đơn giản là một cỗ máy chỉ biết tuân lệnh, giết Caesar chẳng phải tốt hơn sao?"

Laura không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta.

"Người Asti đáng thương từ đời này sang đời khác chỉ có thể bị người khác giam cầm, nhốt lại, thậm chí bị xem như đồ chơi và chia sẻ với người khác, không có nhân cách, có lẽ còn không được xem là "người"...," Ngón tay của Kaines đặt lên lớp kính, khuôn mặt anh ta vẫn là nụ cười ngây thơ của một chàng trai lý trí, nhưng lời nói lại không hề dịu dàng, "Em lại nghĩ rằng những quý tộc của Salieri sẽ yêu thích người Asti sao? Tội nghiệp thật, Laura."

"Nhưng, tôi không quan tâm đến người Asti hay quý tộc, họ đánh nhau, hãy để người lớn giải quyết... Còn tôi chỉ cần em, Laura, có lẽ em không biết, từ khi em sinh ra trên thế giới này, tôi đã biết tôi sẽ có được em, công cụ hoàn hảo nhất," Kaines nhìn Laura không rời mắt, "Tôi luôn theo dõi em, không ai hiểu em hơn tôi, lần đầu tiên em đi tiểu, lần đầu tiên em đi ngoài, lần đầu tiên em uống sữa, mọc chiếc răng đầu tiên, nói từ đầu tiên... Tôi đều biết, bé Laura, tôi có tất cả dữ liệu thí nghiệm về em."

Nếu không có lớp kính ngăn cách, Laura đã đánh vỡ đầu anh ta, đập nát cái miệng ghê tởm đó.

Kaines qua lớp kính, từ ánh mắt của cô, thấy rõ ý đồ của cô.

Anh ta nhẹ nhàng lùi lại một bước, thở dài, "Xem ra em không hợp tác lắm, thí nghiệm tiếp theo của tôi có lẽ sẽ khó khăn đây..."

Kaines nghiêng người, cầm chiếc điều khiển từ trên bàn lên, bấm vài nút.

Laura cảm nhận được dòng điện từ con chip trên thái dương tăng dần, cảm giác chóng mặt từ từ xâm chiếm não bộ của cô.

Kaines mỉm cười, "Xem ra phải tẩy não rồi, thật đáng tiếc, em đã học bao nhiêu thứ như vậy mà."

Anh ta chọn mức ba.

Đây là chiếc máy mà Kaines chế tạo dựa trên bản thảo của Dolores, có thể dùng dòng điện để làm nhiễu loạn suy nghĩ của con người, nói đơn giản, nó giống như một chiếc máy hút bụi, có thể biến não bộ của con người thành một tờ giấy trắng.

Kaines đã thí nghiệm, hầu hết mọi người, khi bị kích thích bởi dòng điện mức hai, chỉ cần hai mươi phút là hoàn thành.

Nhưng Laura thì khác, để phòng ngừa bất trắc, Kaines dùng mức ba, nửa tiếng.

Trong quá trình này, Kaines rõ ràng nhìn thấy đồng tử của Laura đang rung lên — dòng điện không gây đau đớn, nhiều nhất chỉ gây ra một chút chóng mặt. Đây là vì cô đang kháng cự, chống lại việc làm sạch não bộ mà Kaines đang thực hiện.

Nhưng không sao, đến phút thứ hai mươi, ánh mắt của Laura bắt đầu trở nên trống rỗng.

Đến phút thứ hai mươi chín, nước mắt bắt đầu chảy ra từ đôi mắt cô, lăn dài trên má.

Kaines cau mày.

Nước mắt có thể ảnh hưởng đến quá trình của buồng nuôi dưỡng.

Anh ta không có tài năng của Dolores, buồng nuôi dưỡng mà anh ta tạo ra dựa trên bản thảo của bà cũng chỉ có thể hoạt động bình thường trong những điều kiện nghiêm ngặt cố định.

Tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên.

Thời gian đã hết.

Kaines mở buồng kính, dùng kẹp bạc gỡ bỏ con chip dán trên cổ Laura.

Laura không có phản ứng gì, đứng đờ đẫn, ánh mắt mơ hồ.

Khi Kaines lau nước mắt trên mặt cô bằng tăm bông, cô cuối cùng có chút phản ứng.

Cô mở miệng, "Caesar."

Thất bại rồi.

Kaines hơi tiếc nuối đóng cửa buồng kính lại, lần này cũng đóng luôn lớp vỏ thép không gỉ của buồng nuôi dưỡng, để Laura chìm vào bóng tối dài đằng đẵng.

Lần này anh ta chọn hai giờ, mức cao nhất.

Đối với các nhà nghiên cứu, hai giờ thí nghiệm không phải là dài, Kaines quay trở về phòng thí nghiệm cá nhân của mình—

Trong căn phòng hình cầu, khắp nơi đều là ảnh của Laura.

Từ lúc cô mới sinh ra, vẫn còn dây rốn, cho đến lần gặp cuối cùng của họ, khi Amelia cầm một bộ đồ ngủ gợi cảm để ướm thử lên người Laura.

Không, còn có cả lúc Laura chỉ là một trứng thụ tinh, là một trứng, thậm chí là t*ng trùng, gần như toàn bộ dữ liệu thí nghiệm về cô... ngoại trừ phần mà Dolores cố ý hủy bỏ, những dữ liệu còn lại đều ở đây.

Kaines pha một ấm trà, vừa uống vừa chiêm ngưỡng những bức ảnh của Laura phủ đầy khắp căn phòng.

Mẫu thí nghiệm hoàn hảo cuối cùng cũng đã đến tay anh ta.

Sau khi phân tích cẩn thận các dữ liệu cơ thể của cô, Kaines cũng sẽ có được "Laura" của riêng mình.

Uống xong một ấm trà, lá trà cuối cùng cũng nguội.

Kaines nghe thấy giọng nữ dịu dàng thông báo, "Chủ nhân, thí nghiệm đã kết thúc."

Giọng nói cũng được phát triển dựa trên mẫu giọng của Laura, gần như đã tái tạo lại hoàn hảo.

Kaines rời khỏi phòng nghỉ hình cầu, anh ta mở khoang chứa, chuẩn bị đón nhận một Laura đã bị xóa trắng ký ức.

Buồng nuôi dưỡng bằng thép không gỉ mở ra, sau lớp kính trong suốt, biểu cảm của Laura vẫn đờ đẫn—tất cả những người từng chịu kích thích điện mức thấp trong mười hay hai mươi phút đều có biểu cảm này.

Kaines tiến lại gần, nhìn thấy Laura đang khóc.

Không, không phải nước mắt.

Dòng nước mắt nhạt màu, mang theo chút máu chảy ra từ đôi mắt mở to của Laura.

Ba mươi phút với mức ba cho tẩy não.

Hai giờ kích thích ở mức cao nhất.

Môi Laura vẫn đang cử động, nhưng cô không phát ra âm thanh.

Nhưng Kaines đọc rõ hình dạng miệng của cô.

Cô đang lặp đi lặp lại một cái tên.

Caesar.