Vào ngày mồng ba Tết, ngôi chùa Thiên Phương ở gần Tứ Thành, nơi luôn nghi ngút hương khói vào những ngày này, thông báo đóng cửa trong nửa ngày.
Bảy giờ sáng, ba bốn chiếc ô tô hạng sang chạy nối tiếp nhau dọc theo quốc lộ đi đường vòng theo sườn núi, một giờ sau, đã dừng ở trên núi. Hạ Tuy Trầm mặc một bộ vest đen chỉnh tề đứng bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn tú càng nổi bật trong chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, vẻ mặt anh bình thản, tự mình bước tới đón dì xuống xe.
Hạ Ngữ Liễu hơn mười năm qua đều giữ thói quen này không hề đổi, năm nào cũng phải lên chùa Thiên Phương ở trên núi cầu phúc.
Mọi người cùng nhau bước lên bậc thang đá xanh. Vị sư trụ trì của chùa đang đứng chắp tay chờ họ, đích thân tới đón các vị khách quý tới ngôi chùa không dính bụi trần này thắp hương cầu phúc. Trong điện Hạ Ngữ Liễu cầm nén hương đứng dậy, quay đầu lại chú ý tới Hạ Tuy Trầm vẫn đang đứng bên cạnh chiếc lư hương bằng đồng bên ngoài cửa đại điện.
Tới đây rồi, lại không thấy anh khấn bái.
Hạ Ngữ Liễu dừng một chút, sau đó lắc đầu, nhưng rất nhanh đã quay lại mỉm cười tiếp tục nghe nhà sư đọc kinh cầu nguyện.
Sau khi cầu phúc xong, lại không thấy bóng dáng Hạ Tuy Trầm.
Trong sân chùa, có một cây cổ thụ lớn cành lá cực kỳ rậm rạp, trên cành và quanh thân cây còn cột những dây tơ hồng và mộc bản nhỏ, ở trong gió lạnh va chạm vào nhau tạo ra thanh âm vô cùng dễ nghe, Hạ Tuy Trầm đứng dưới tán cây, im lặng như một tác phẩm điêu khắc, đúng lúc có một tiểu hòa thượng từ hành lang đi ngang qua, dừng lại và tò mò nhìn, nhưng chỉ một lát ngay sau đó đã bị một người lớn hơn gọi đi.
Cây ước nguyện (ảnh minh hoạ bên dưới- nguồn: Phim Mộng hồi đại Thanh):
A picture containing text, tree, outdoor
Description automatically generated
Không biết qua bao lâu, Nghiêm Thuật từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ vài câu.
Hạ Tuy Trầm vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, anh xoay người ra chỗ để xe để đợi Hạ Ngữ Liễu, chậm rãi ra khỏi cổng chùa, quay lại con đường cũ ban nãy, đi xuống những bậc thềm đá xanh, ánh mắt chợt hơi dừng lại, thấp thoáng người ở phía xa là Dụ Tư Tình.
Tất cả mọi người đang ở trong chùa, tài xế cũng không có trên xe.
Hạ Tuy Trầm tùy ý mở cửa một chiếc xe hơi sang trọng gần đó, bên ngoài gió lạnh không tiện nói chuyện, anh ra hiệu cho cô ta ngồi vào trong nhưng đôi mắt không có chút dao động.
Dụ Tư Tình nhẹ nhàng lên xe, ngồi ở hàng ghế thứ ba, cách anh một khoảng, hệ thống sưởi trong xe đã được bật hết mức, nhiệt độ cơ thể đã sớm ấm lại, cười nói: “Tuy Trầm, có thể cho tôi mười phút được không? Tôi muốn nói mấy lời với anh.”
Cô ta hiểu rõ thái độ của Hạ Ngữ Liễu, và muốn rời nhanh trước khi những người vẫn đang ở trong chùa kia đi ra, để tránh làm hai bên không thoải mái.
Nhiều năm qua Dụ Tư Tình hy sinh bản thân, chấp nhận thoả hiệp, đổi lấy việc không để Hạ Tuy Trầm rơi vào thế khó xử, cho nên cô ta vẫn còn mười phút.
Sau khi im lặng vài giây, Dụ Tư Tình nói chuyện rất khéo léo, không nói gì để bào chữa cho Chu Phiếm Nguyệt ngay, mà là tha thiết nói lời xin lỗi, nhận lỗi chưa xong, còn bổ sung thêm: “Phiếm Nguyệt phụ trách thương hiệu Hương gia ở khu vực Trung Quốc mấy năm nay, được Lục Kỳ Nam chống lưng, có đôi khi sẽ làm việc theo cảm tính. Lần này hợp tác với cô Cố không tốt, cô ấy cũng đã tự mình nhận lấy hậu quả rồi.”
Hạ Tuy Trầm là người thâm sâu, làm sao anh có thể không nhìn thấy ý định trong lời nói và thái độ của Dụ Tư Tình.
Anh cong đôi môi mỏng, giọng điệu lãnh đạm: “Chị dâu, chị muốn xin phục chức cho cô ta sao?”
Một tiếng chị dâu này, làm đôi mắt Dụ Tư Tình ửng đỏ, cô ta nở một nụ cười gượng gạo.
Chỉ sợ toàn bộ trên dưới Hạ gia, người duy nhất thừa nhận thân phận này của cô ta, cũng chỉ có người đàn ông trước mắt có tướng mạo giồng bảy, tám phần với Hạ Vân Tiệm – người đàn ông mà cô ta yêu.
Bảy năm là quá dài, cô ta đã đau khổ dày vò mỗi ngày, thỉnh thoảng lại thất thần khi nhìn thấy Hạ Tuy Trầm, nghĩ đến đây cô lại khó phân biệt được người này là anh hay em.
Mà Hạ Tuy Trầm lần đầu tiên nhìn thấy cô ta tinh thần hoảng hốt, nên cũng thay đổi cách xưng hô từ chị Tư Tình, thành chị dâu.
Dụ Tư Tình hơi cuộn tay lại, cố gắng hết sức che giấu cảm xúc trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tôi sẽ bảo Phiếm Nguyệt đích thân đi xin lỗi cô Cố, để cô ấy hết giận, được không?”
Hạ Tuy Trầm không trả lời, khớp xương nổi trên những đốt ngón tay, chậm rãi gõ nhẹ lên đầu gối, một lúc sau mới kéo đôi môi mỏng: “Chị dâu, chị tới thuyết phục tôi, sao chị không quay lại khuyên Chu Phiếm Nguyệt, hãy tận dụng kỳ nghỉ dài để ra ngoài đi dạo, để không bị ngập đầu trong công việc một thời gian dài? Nếu cứ cô chấp làm việc, để xảy ra vấn đề về thần kinh, lại đi chọc những người không nên chọc thì nguy.”
Đây rõ ràng là sự châm chọc.
Dụ Tư Tình nghe ra sự từ chối trong lời nói của Hạ Tuy Trầm, lúc này liền ngừng lại, không hề lãng phí thời gian thỉnh cầu: “Là do tôi đã đường đột.”
–
Bốn mươi phút trôi qua.
Hạ Ngữ Liễu cũng đã cầu phúc dâng hương xong rồi quay trở lại xe.
Bà đã sớm nghe được tin Dụ Tư Tình bí mật tới đây từ người tài xế, sau khi ngồi vào ghế sau, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng không nở một nụ cười nào, đi được nửa đường thì xe từ từ lái xuống núi, bà đột nhiên xoay người nhìn Hạ Tuy Trầm nói: “Người phụ nữ mà anh trai cháu nuôi dưỡng ở bên ngoài, tìm cháu có chuyện gì.”
Hạ Tuy Trầm dùng ngón tay thon dài nghịch điện thoại, nghe đến đây liền nhướng mi nhìn lên: “Cô, Dụ Tư Tình là người mà anh trai cháu đã cầu hôn.”
“Không được các trưởng bối Hạ gia thừa nhận, thì không được tính là danh chính ngôn thuận?”
Hạ Ngữ Liễu đối với Dụ Tư Tình là chán ghét từ trong xương tuỷ, Dụ Tư Tình xuất thân là đứa trẻ mồ côi được nuôi trong viện phúc lợi, trước đó vừa học vừa làm bồi bàn trong một nhà hàng Tây cao cấp, năm đó may mắn được kết giao với Hạ Vân Tiệm.
Sau đó Hạ Vân Tiệm mua cho cô ta một căn chung cư, còn chu cấp nuôi dưỡng cô ta học xong đại học, hai người ở chung mấy năm, quan hệ mới bị Hạ gia phát hiện.
Thấy loại phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông leo lên như vậy, Hạ Ngữ Liễu là từ đáy lòng đã không thừa nhận Dụ Tư Tình trở thành con dâu trưởng tương lai của Hạ gia, sau đó, Hạ Vân Tiệm lại xảy ra tai nạn xe hơi cùng ngày, là bởi vì Dụ Tư Tình khó sinh, anh vội vã đến bệnh viện, trên đường đã vượt đèn đỏ nên suýt mất mạng.
Hạ Ngữ Liễu có một tình cảm sâu sắc với Hạ Vân Tiệm, dù sao anh cũng là do một tay bà nuôi lớn, mà Hạ Tuy Trầm từ nhỏ đã ở chùa miếu tu hành, với các trưởng bối rất ít tiếp xúc, sẽ không một lòng nghe theo bà.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Hạ Ngữ Liễu cau mày nói: “Mấy năm nay Dụ Tư Tình là giám đốc điều hành cấp cao của chi nhánh Hạ thị, chức vị này là do cháu giao cho cô ta, cháu còn đem hết cả cổ phần của anh trai mình cho cô ta thừa kế… Tuy Trầm à, cô ta chính là con sâu muốn đục khoét Hạ gia ta đó.”
“Dụ Tư Tình có quyền thừa kế cổ phần đứng tên anh trai cháu.” Hạ Tuy Trầm không lạnh không nóng nhắc nhở một câu, nhưng thật ra anh không có ý chống đối gì: “Cô đã quên sao, chị ta đang chăm sóc cốt nhục của Hạ gia…”
“Đủ rồi.”
Hạ Ngữ Liễu không muốn nghe, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, không thèm đếm xỉa đến Hạ Tuy Trầm, mắt không thấy tâm không phiền.
Chiếc xe im ắng đến ngột ngạt chạy về phía biệt thự cổ kính của Hạ gia, không khí căng thẳng đến mức tài xế cũng không dám hít thở sâu, chờ Hạ Tuy Trầm bị một người chú đức cao vọng trọng gọi đi, Hạ Ngữ Liễu lúc này mới liếc nhìn người quản gia bên cạnh rồi đi về phía sân trong: “Năm trước Tuy Trầm ngủ lại nhà cũ, nửa đêm lại chạy đi… Tôi nghe người ta nói có một người phụ nữ chạy đến biệt thự tìm nó, còn lần này, đêm giao thừa nó thân là gia chủ lại không trở về nhà cũ, cũng là vì người phụ nữ đó?”
Quản gia thận trọng trả lời: “Nhị thiếu gia cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, gặp người phụ nữ mình thích, khó tránh khỏi tuổi trẻ khí lực tràn trề mà hành động khinh suất.”
Hạ Ngữ Liễu dừng bước chân, nhìn về phía ngoài sân: “Ông không hiểu, nhị thiếu gia của chúng ta trời sinh vô cảm lạnh lùng… Từ nhỏ nó đã không tim không phổi, khi anh và chị dâu tôi chết, anh trai nó đã quỳ xuống trước sảnh tổ tiên mà khóc suốt ba ngày ba đêm, còn nó, vẫn còn có tâm tư gọi người hầu giúp nó tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ tươm tất để đón khách.”
Hiện giờ lại làm chủ Hạ gia, Hạ Ngữ Liễu cảm thấy đúng là tiểu nhân.
Quản gia sợ đắc tội, không dám nói lời nào, cười nói: “Nhị thiếu gia vẫn coi trọng người.”
Hạ Ngữ Liễu thu lại nụ cười trào phúng, giọng điệu rất bình tĩnh: “Đi điều tra một chút về người phụ nữ của Hạ Tuy Trầm, không thể lại để có thêm một Dụ Tư Tình thứ hai huỷ hoại đàn ông của Hạ gia được.”
……
Cố Thanh Sương ở bên này đã trở lại Tứ Thành và tiếp tục công việc, cô là người luôn có nguyên tắc, từ trước đến nay nói được làm được. Buổi sáng sau khi bước vào cửa công ty giải trí Hằng Thành, trực tiếp lôi Tưởng Tuyết Ninh vào trong phòng hội nghị, cửa phòng đóng chặt, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi Thẩm Tinh Độ vội vàng tới, gõ cửa tiến vào phòng họp, rồi đóng sập cửa lại.
Những người trong công ty nhìn nhau vài giây, Lạc Nguyên cau mày vội vàng chạy ra khỏi phòng trà: “Mấy người còn ở đây hóng hớt cái gì, còn không mau đi làm việc!”
Trong phòng họp.
Tưởng Tuyết Ninh đôi tay gắt gao ôm lấy Thẩm Tinh Độ khóc thút thít, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, quyết không thừa nhận chuyện giở trò quỷ để giành đại ngôn của Hương gia: “Là Chu Phiếm Nguyệt tự mình muốn đem đại ngôn cho em, hơn nữa em đã tiếp xúc với đại ngôn này sớm hơn Cố Thanh Sương… Sao có thể nói em cướp của cô ta được?”
Cố Thanh Sương cười nhạt một tiếng, nhìn cô ta vẫn đang tiếp tục diễn kịch: “Lúc trước hợp đồng của em đều là do giám đốc Thẩm Dục tự tay ký xuống, ai mà biết cô ta lại không có?”
Tưởng Tuyết Ninh gần như cắn chặt lưỡi, vẻ mặt sắp sụp đổ, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ phía đối diện: “Cố Thanh Sương, đã đánh cược thì phải chịu thua, mấy chữ này cô còn không biết viết như thế nào sao?”
“Biết, cho nên tôi mới là người phát ngôn toàn cầu, còn cô dựa vào thủ đoạn cũng chỉ có thể làm đại ngôn ở khu vực Trung Quốc mà thôi.”
“Vậy cô còn tìm tôi làm gì!” Tưởng Tuyết Ninh nghĩ đến trên mạng đều đang cười nhạo cô ta ăn vạ, cơ thể cũng phát run, kết quả toan tính bao nhiêu, lại bị Cố Thanh Sương làm cho sụp đổ.
Cố Thanh Sương mặc kệ cô ta vẫn đang suy sụp, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, ngước mắt lên nhìn về phía Thẩm Tinh Độ: “Sau lưng tôi cô ta nói gì đó với Chu Phiếm Nguyệt, khiến tôi bị đơn phương phá vỡ hợp đồng, lại phát bản thảo liên tiếp bịa đặt là tôi cặp kè với lão già có tuổi, tôi không tìm Thẩm Dục, Tưởng Tuyết Ninh là bạn gái của anh, là người thừa kế tương lai, Thẩm Tinh Độ, việc này anh phải cho tôi một lời giải thích thoả đáng.”
“Tinh Độ, em không có… Không có mà.” Tưởng Tuyết Ninh ngẩng mặt lên, vô thức nắm lấy bàn tay của người đàn ông, lạnh đến mức khiến cô ta rùng mình.
Khuôn mặt Thẩm Tinh Độ lạnh lùng, ánh mắt của anh thậm chí không thể tìm thấy sự lười biếng dung túng của ngày xưa, anh nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, một lúc lâu sau, môi mỏng khẽ thốt ra mấy chữ: “Cố Thanh Sương, cô đi ra ngoài trước đi.”
Cố Thanh Sương cũng lười ở lại coi kịch, đứng dậy, dẫm lên đôi giày cao gót đi ra ngoài.
Sầm một tiếng, cánh cửa phòng chờ lại bị đóng lại, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng Tưởng Tuyết Ninh đang nức nở, cô ta liên tục lắc đầu nói: “Tinh Độ, Cố Thanh Sương không có chứng cứ đã vội đem tội danh đổ lên trên người em, chẳng lẽ nói vậy thì đại ngôn chỉ của một mình cô ta, sau này em không được dính dáng đến dù chỉ một chút?”
Thẩm Tinh Độ nhìn cô ta khóc đến cạn nước mắt, vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi tiêu tan, cuối cùng đưa tay lên lau nước mắt cho cô ta.
Một cử chỉ nhẹ nhàng như vậy khiến trong lòng Tưởng Tuyết Ninh dấy lên hi vọng, cô ta nắm chặt góc áo anh: “Tinh Độ……”
“Em đứng dậy trước đi.”
Thẩm Tinh Độ hiếm khi dịu dàng với phụ nữ, đôi bàn tay trắng nõn và lạnh lẽo của anh đỡ cô ta đến ngồi trên ghế, lại rót một cốc nước rồi đưa cho cô ta.
Tưởng Tuyết Ninh bình tĩnh lại một chút, nước mắt rơi quá nhiều nên có chút khát, nhưng cô ta còn chưa uống hết một ngụm thì nghe thấy ngữ điệu lạnh băng của Thẩm Tinh Độ, thốt ra một câu từng chữ rõ ràng: “Tưởng Tuyết Ninh, chúng ta chia tay đi.”
Giây tiếp theo.
Ly thủy tinh trong lòng bàn tay trượt xuống, nước lạnh đổ lên trên người cô ta, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Tinh Độ lại khôi phục vẻ ngoài lãnh đạm và lười biếng của mình, cười nhạt mà chọc thủng lớp ngụy trang giả tạo của cô ta: “Anh luôn lười chia tay với em. Có vẻ như em đã khiến anh càng quyết tâm hơn, Tưởng Tuyết Ninh, em nên biết một vừa hai phải thôi.”