Chu Chính lên giường, đứng từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô gái nhỏ, anh túm lấy mép qυầи ɭóŧ, dùng sức kéo phắt xuống, côn ŧᏂịŧ to dài màu tím đen bật mạnh ra ngoài, giật giật như chào hỏi, mặc dù đang ở trạng thái mềm nhũn, nhưng kể cả như vậy cũng đủ để chen vào đường đi nhỏ chật hẹp của cô gái.
Tống Phi Vũ nuốt nước bọt, không biết phải làm gì với chiếc hộp đang cầm trong tay.
"Để anh làm." Chu Chính khom lưng lấy chiếc hộp từ trong tay cô.
Người đàn ông vừa tới gần, Tống Phi Vũ đã ngửi được mùi hơi tanh đặc trưng nồng đậm dưới háng, mà khu rừng đen rậm rạp vẫn còn hơi ẩm, chỉ thế thôi cũng khiến cô phun ra mật dịch ướŧ áŧ.
"Anh muốn đeo bao khi làm em hả?" Tại sao Tống Phi Vũ lại cảm thấy khi người đàn ông này đeo bao, cự vật càng dài nhỉ, sẽ không làm chết cô chứ?
"Không phải em sợ hãi mang thai hả, anh đặc biệt mua ở Australia đấy!" Chu Chính túm lấy hai chân thon dài của cô gái, kéo qua chỗ anh, sau đó tách ra, côn ŧᏂịŧ cạ sát trên môi âʍ ɦộ.
Chu Chính dùng qυყ đầυ xoa xoa môi âʍ ɦộ, lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ trêu đùa hoa huyệt mềm ướt, cô gái nhỏ bị xoa đến ngứa ngáy, tiểu huyệt chợt co chặt lại.
Câu hỏi của cô gái nhỏ quá ngu ngốc, Chu Chính không thèm trả lời, anh dùng qυყ đầυ cọ sát, đâm thẳng vào trong cô.
"Ưʍ... A... Anh còn chưa trả lời em." Hai chân của Tống Phi Vũ bị người đàn ông khiêng lên vắt trên vai, huyệt nhỏ vừa bị hung hăng làm một trận nên qυყ đầυ to lớn rất dễ dàng thọc sâu vào.
"Không thể. A! Em lảm nhảm nhiều quá." Chu Chính đột nhiên cắm mạnh, thân côn ŧᏂịŧ thọc vào hẳn một nửa.
Huyệt nhỏ hút lấy côn ŧᏂịŧ, Chu Chính thẳng lưng dùng sức đẩy mạnh vào, tận cùng gốc rễ của côn ŧᏂịŧ đánh bép vào miệng huyệt, anh nắm chặt lấy eo nhỏ, nói: "Có khả năng."
"Vậy đừng dùng... Ưʍ... Nếu không lại rớt mất." Tống Phi Vũ dùng hai chân khép lại, ôm lấy cổ người đàn ông, cái mông nâng lên, hai chân của anh cũng đặt trên giường, bày ra tư thế hít đất, anh thẳng lưng phát động tấn công.
"Anh rể... Vì sao anh đeo bao... Huyệt nhỏ lại ngứa như vậy... A..." Tống Phi Vũ bị chơi đùa sướиɠ muốn chết, cách một lớp bao mà đường hầm chật hẹp cũng có thể cảm nhận được qυყ đầυ tròn trịa cực lớn.
Chu Chính nhả đỉnh nhũ hoa, nói: "Chắc do em bị thiếu hơi đàn ông!" Nói xong lại ngậm lấy, mυ"ŧ vào, bên dưới làm càng lúc càng nhanh, nơi kết hợp tiết rất nhiều mật dịch.
Người đàn ông này quá dũng mãnh, hơn nữa, tư thế này cũng coi như khá khó, sức lực toàn thân đều tập trung ở phần eo, tần suất va chạm nhanh kinh người. Tống Phi Vũ nhu nhược mà tiếp nhận bị người đàn ông tàn nhẫn quất mạnh, cặp mông tròn trịa bị đâm đến mức đỏ rực, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đánh vào trên mông mềm đàn hồi, phát ra tiếng "phạch phạch".
Tay chân của Chu Chính đều chống lên giường, cơ bắp trên cánh tay gồng lên căng chặt, vẻ nam tính mười phần mười, anh thở dốc, lọt vào trong tai của cô gái nhỏ lại trở thành âm thanh gợi cảm nhất trên đời.
"Anh rể, mạnh quá... A..." Tống Phi Vũ vươn lưỡi đi liếʍ các đầu ngón tay của người đàn ông, nhưng lại chỉ có đầu lưỡi vươn tới được, cô chuyển động vòng tròn trêu chọc anh, quả nhiên tần suất làm lại nhanh hơn.
"Anh rể... Anh rể... Bên trong nóng quá... A... A..." Tống Phi Vũ không nhìn rõ người đàn ông, nhưng từng giọt mồ hôi trên cằm nhỏ tích táp trên cổ rồi môi của cô không ngừng nghỉ, liếʍ một cái, có vị mặn.
"Mau bắn... Bắn chưa?" Cô túm lấy cánh tay người đàn ông, hỏi.
"Em muốn anh bắn?" Giọng nói của Chu Chính mang theo hơi thở nóng bỏng.
"Em căng quá... Chịu không nổi... A... Anh rể..." Tống Phi Vũ cảm thấy người đàn ông đeo bao vào quá hung hãn, bình thường làm được nửa tiếng là đã bắn, nhưng lần này vẫn không có dấu hiệu gì.
Chu Chính thô bạo mà đâm vào chỗ sâu nhất, hôm nay xác thật anh làm rất sảng khoái, cứ lần nữa kéo dài không chịu bắn tinh.
“A!” Chu Chính bắt đầu điên cuồng lao tới, côn thịt to dài tiến vào rút ra mạnh bạo, quy đầu liên tục chọc đến tận cổ tử cung, khi cô gái không chịu nổi mà co rút cao trào, túi tinh mở rộng, quy đầu sưng to, lỗ nhỏ há miệng phun ra tinh dịch đặc sệt. “A… Trời ạ…” Mặc dù cách một lớp áo mưa, Tống Phi Vũ vẫn có thể cảm nhận được mức độ bắn tinh, thật là đáng sợ, giống như muốn bắn thủng bao.