Một người con gái có thể mạnh bạo tỏ tình đến mức này là điều Chu Chính không thể ngờ tới, anh cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Em muốn gì?"
"Anh nói xem?" Tống Phi Vũ chậm rãi bước từng bước đi tới, cô mặc chiếc quần bó giống với chiếc ngày hôm qua, đôi gò bông đào dựng đứng no đủ, căng tròn, cô định ôm lấy người đàn ông.
Nhưng Chu Chính né tránh, anh nghiêm túc cảnh cáo: "Nhắc lại lần nữa, đừng chọc tức tôi."
Tống Phi Vũ chủ động như vậy, nhưng vẫn bị người đàn ông trực tiếp từ chối, sắc mặt cô lập tức xám ngoét.
"Chu Chính, anh nguyện ý làm chính nhân quân tử đúng không? Anh có tin, ngay bây giờ em sẽ lập tức gọi cho chị gái nói anh cưỡиɠ ɧϊếp em."
Sắc mặt Chu Chính tối sầm lại, người con gái này đang uy hϊếp anh?
"Sao? Sợ à?" Tống Phi Vũ nói rồi bật cười.
Chu Chính không thèm phản ứng lại, anh đi tới chỗ để máy tập cơ ngực, ngồi lên trên rồi nắm lấy hai thanh ngang bắt đầu đẩy.
Tống Phi Vũ đúng là cạn lời đối với loại đàn ông này, có thể chịu đựng được sự cám dỗ của cơ thể phụ nữ, còn là đàn ông ư? Đừng nói là anh không cứng được chứ?Nhưng hôm đó khi cô nhìn thấy côn ŧᏂịŧ bên dưới thì hình như không phải như vậy.
Quên đi, hôm nay không có cơ hội, cô nghĩ mình phải từ từ đã, sau khi tập thể dục giảm eo xong thì lại nói sau.
Tống Phi Vũ khởi động máy chạy bộ, cô bước lên trên đó, đi bộ một lúc làm nóng người, sau đó tăng tốc độ và bắt đầu chạy nhanh hơn.
Có lẽ do đã lâu cô không chạy bộ nên không được một lúc thì mồ hôi nhễ nhại, cô thở hổn hển, hơi thở gấp gáp mang theo nét quyến rũ độc nhất vô nhị của một cô gái khiến trái tim của người đàn ông đang tập thể dục phía sau loạn nhịp.
Từ sau khi vợ mang thai, Chu Chính đã kiêng giữ quá lâu, tiếng thở dốc của cô gái tràn ngập quyến rũ, côn ŧᏂịŧ bên dưới chậm rãi nổi lên phản ứng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cô gái đang chạy bộ, chiếc quần bó màu đen tôn lên dáng người có lồi có lõm, đôi chân thẳng tắp, vòng eo thon thả trắng nõn và nhất là cặp mông tròn trịa vểnh cao kia càng thêm gợi cảm.
Trên trán Tống Phi Vũ chảy ra một lớp mồ hôi dày, cô chạy chậm lại một chút, mồ hôi chảy xuống cằm, rồi cái cổ trắng nõn chảy dọc xuống xương quai xanh tinh xảo, thấm vào áo trên ngực.
Tống Phi Vũ chạy được một lát thì dừng lại, cô lau mồ hôi trên trán, quay đầu hỏi xem người đàn ông có mang nước không, nhưng lại thấy người đàn ông
đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đột nhiên quay người lại, Chu Chính luống cuống dời tầm mắt, không biết cô có phát hiện không?
"Anh rể?" Tống Phi Vũ bước xuống từ máy chạy bộ, trong ánh mắt mang theo sự gian xảo như hồ ly.
Hoá ra, người đàn ông này ngoài miệng thì từ chối, nhưng cơ thể rất lại thành thật, lén lút nhìn mông của cô đã bị cô bắt được!
"Anh rể, em hơi khát, anh cho em uống chút nước được không." Tống Phi Vũ không vạch trần người đàn ông, nếu anh đối với cô có một chút ý nghĩ kia thì chuyện càng dễ thành.
Chu Chính nghĩ người con gái này sẽ chất vấn anh nhìn cái gì, nhưng cô không nói gì, có vẻ cô không phát hiện ra, vì vậy anh chỉ vào góc tường nói: "Ở đằng kia, tự lấy đi.'
Tống Phi Vũ phấn khích chạy tới, cầm cốc nước lên, lắc lắc với người đàn ông rồi nói: “Vậy em sẽ uống một chút nhé.”
“Ừng ực...” Cô gái ngửa cổ uống nước, Chu Chính nghe tiếng nuốt nước, miệng khô lưỡi khô, bụng nóng bừng, lần đầu tiên anh bị một cô gái quấy nhiễu đến vậy.
Chắc chắn là do đã lâu không làm, chắn chắn là như vậy.
Tống Phi Vũ nhấp một ngụm, sau đó cầm lấy cốc nước đi tới bên cạnh người đàn ông nói: “Anh rể, anh muốn uống một chút không?”
“Cứ để đó đi, lát nữa tôi uống sau.” Chu Chính bối rối không thể giải thích được, cảm giác như có chuyện gì đó đang vượt ngoài tầm kiểm soát của anh.
“Vậy thì em để lại chỗ cũ.” Tống Phi Vũ mỉm cười, lộ ra vẻ dễ tính hiền hòa của cô gái nhỏ, nhưng trong mắt người đàn ông, đó là sự gian xảo.