Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!

Chương 1



“An An, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận, một khi đã bước lên thảm đỏ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi!” Lục Lục tận tình khuyên bảo cô dâu đang ngồi lặng im trên ghế.

Cô dâu có làn da trắng mịn cộng với khuôn mặt thanh tú thật làm động lòng người. Vốn là một đôi mắt lanh lợi nhưng giờ phút này lại có chút vô hồn.

Nghe lời bạn tốt nói, lông mày cô càng nhiều thêm mấy phần ảm đạm.

“Tớ đã cân nhắc rồi. Anh Dịch Nam không có ở đây, tớ gả cho ai cũng như nhau cả thôi.”

“Dịch Nam” hai chữ đã đủ làm cô không khống chế được muốn khóc.

Khi xưa Dịch Nam từng nói, An An của chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ, chờ An An lớn lên anh Dịch Nam sẽ cưới cô ngay.

Hiện tại, cô thật sự phải gả đi rồi…

Nhưng thanh mai trúc mã của cô – anh Dịch Nam lại dùng toàn bộ tâm tư yêu đàn ông, nửa năm trước đã hoàn toàn rời khỏi nhân gian bỏ cô lại đây.

Cô thống khổ nhắm mắt lại.

“Đồ ngốc, sao có thể tự hủy hoại mình vậy chứ?” Lục Lục không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của cô.

“Không sao.” Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt: “Nói không chừng kết hôn tùy tiện như vậy cũng là bắt đầu một cuộc sống mới. Suy nghĩ lại thì cũng chẳng có gì không tốt.”

“An An à! Cậu thật hồ đồ quá!” Lục Lục tức giận ra sức dụi đầu vào lòng cô: “Nhìn cậu cam chịu vậy, đến lúc đó đừng đến trước mặt tớ mà khóc lóc, không thì tớ sẽ đâm mù cặp mắt cậu đó!”

“Lục à cậu thật dã man nha, thêm một chút nữa chắc cả đời này chẳng ai thèm lấy đâu đó!”

“Tớ mới không thèm gả, người nào cũng giống nhau đều chẳng có chí khí gì cả!”

Hai cô gái đùa giỡn với nhau chẳng còn tí bộ dạng đoan trang thục nữ làm không khí thêm phần náo nhiệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xe hoa rất nhanh đã tới, đón các cô cùng vào giáo đường.

Tim Johanne đập loạn nhịp nhìn giáo đường, nơi đó có một người đàn ông toàn thân mang bộ Tây trang màu trắng, anh ta chính là người sắp trở thành chồng của cô.

Vì khăn voan che toàn bộ khuôn mặt nên cô không cách nào nhìn rõ dung nhan chồng sắp cưới của mình.

“Cô Johanne, cô có đồng ý cho dù sinh lão bệnh tử, lúc hoạn nạn cũng như nghèo khó, cô cũng nguyện ý cùng chú rễ mãi mãi bên nhau không?” Cha xứ trang nghiêm hỏi.

Cô chần chờ trong giây lát, cảm nhận được chú rể đang khẩn trương mới mở miệng: “Tôi…”

Chưa kịp dứt lời, bỗng:

“Rầm” một tiếng, cánh cửa giáo đường dày cộm nặng nề bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Trong giáo đường, mọi người đều kinh ngạc nhìn ra cửa.

Johanne theo phản xạ cũng quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy…

Một người đàn ông mang bộ Tây phục xám nhạt khắc họa rõ thân hình to lớn của anh. Dáng người cương nghị thâm thúy, ngũ quan góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng cùng khóe môi nhếch lên cười nhạt đang nhìn cô chăm chăm…

Quý…. Quý Xuyên…

Trong nháy mắt, hô hấp Johanne như ngừng lại.

Buổi hôn lễ này rõ ràng cô không hề mời anh, tại sao anh ta lại đến?

Đối mặt với nhiều người trong giáo đường, nhưng ánh mắt Quý Xuyên chỉ ngừng cứng đờ trên người cô dâu….

Giống như, cả thế giới, trong mắt anh chỉ có cô…

Từng bước dài, anh lãnh ngạo từ từ tiến về phía cô.

“Quý Xuyên? Trời ạ! Sao anh ta lại tới? Không phải định cướp cô dâu đấy chứ?” Lục Lục mất bình tĩnh vọt tới Johanne hỏi nhỏ.

Johanne chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ngón tay có chút tái nhợt bấu chặt lại với nhau.

Sắc mặt chú rễ đã sớm đen một mảnh.

Ngay sau đó, một bóng đen đã bao phủ lại đây, Quý Xuyên dùng khí thế khiếp người dừng trước mặt Johanne.

“Johanne, gả cho tôi, cho em mười giây để suy nghĩ." Giọng nói anh rất nhẹ, khí thế lại cường ngạnh không cho phép cãi lại.

“Quý Xuyên, anh điên rồi sao? Tại sao tôi phải nghe theo?” Johanne theo bản năng lùi về sau một bước: “Tôi không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một chút, tôi cũng không hề mời anh tới dự hôn lễ, cho nên mời anh lập tức ra khỏi đây!”

Nếu như không phải do anh ta, anh Dịch Nam cũng sẽ không chết…

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô lại càng thêm hận Quý Xuyên.

Quý Xuyên mỉm cười dùng thần sắc nghiêm nghị nói: “Johanne, nếu không muốn cha em có chuyện gì xảy ra, hãy ngoan ngoãn đi theo anh. Em còn năm giây!”

Một câu nói nhất thời làm sắc mặt cô trắng bệt như tờ giấy, mơ hồ theo bản năng nhìn về phía cha đang đứng phía dưới.

Cha cô đã già, hiện tại trên mặt lại đầy vẻ lo lắng.

“Anh… anh dám động đến ba tôi một chút thử coi!” Ngón tay dài mảnh khảnh chỉ vào hắn, không ngừng run rẩy. Cô hận vô cùng trừng hắn: “Quý Xuyên, anh được lắm! Trừ uy hiếp, trừ cảnh cáo, trừ dùng quyền lực cưỡng ép, anh còn biết cái gì? Anh đúng là đồ cường bạo, thật là kẻ đáng thương chẳng có gì cả.”

Cô cho rằng anh sẽ phản bác lại, thế nhưng anh chỉ trầm mặc…

Thủy chung trầm mặc… Lẳng lặng nhìn cô….

Trầm mặc như vậy, giống như một cái lưới khổng lồ bao phủ quanh giáo đường, khiến cho người ta sợ mà hít thở không thông.

Trong giáo đường tĩnh lặng đến mức cô chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của mình cùng tiếng đồng hồ bấm giây…

Người nào chẳng biết Quý Xuyên nổi tiếng lãnh khốc vô tình? Anh làm cho người khác xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự là quá đơn giản.

Không phải Dịch Nam cũng là chết trên tay anh ta sao?

Cô làm sao dám lấy thân mình đi đánh cuộc?

Cô căn bản chỉ đùa giỡn thế mà anh lại…

“Được, tôi đi với anh…” Rốt cuộc thì cô cũng không kiên trì được nữa, cả người suy yếu trong nháy mắt ngã nhào xuống sàn nhà lạnh băng.

Trong giáo đường xôn xao một hồi.

“Nhưng Quý Xuyên à, anh nhớ cho rõ dù tôi và anh kết hôn thì anh cũng không bao giờ chân chính lấy được tôi đâu!”

Mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, bên môi lại treo nụ cười nhạt yếu ớt “Không sao, Johanne. Nếu không hạnh phúc thì ít nhất chúng ta có thể làm bạn.”

Cô không chú ý tới, người đàn ông kiêu căng lạnh lùng thế nhưng vào giờ phút này lại bí mật thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quý Xuyên là một con người kiên quyết, cho dù máu trong người có chảy hết đi thì chân mày cũng sẽ không nhíu một cái, nhưng vào một giây kia, anh lại sợ…

Anh sợ mình thật sự không có được cô…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một năm sau...

Mưa gió điên cuồng, sấm chớp roẹt ngang bầu trời. Những giọt mưa rơi xuống hồ bơi ngoài sân, nổi lên từng gợn sóng.

Thời tiết như vậy thật không tốt chút nào! Vậy mà trong khu biệt thự cao cấp vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Quý Xuyên từ máy tính ngước đầu lên, một đạo tia chớp lóe lên mắt anh.

Cô ngốc kia, vẫn luôn sợ sét đánh..

“Ngài Quý, là tôi…” Cửa thư phòng đột nhiên bị trợ lý vội vội vàng vàng gõ.

“Vào đi.” Anh cố tình bình thản mở miệng.

Cô ấy còn nhỏ, thích đến những nơi hỗn tạp là chuyện thường xảy ra, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô về trễ.

Cho nên mình không cần phải lo lắng như vậy.

“Đã tìm được phu nhân thưa ngài!”

“Ừ” Quả nhiên là anh quá khẩn trương…

Quý Xuyên tự giễu bĩu môi, tầm mắt lần nữa dừng lại chỗ tài liệu: “Anh cũng trở về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa.”

Mạt Quang vẫn đứng im không nhúc nhích, nói quanh co “Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Mi tâm anh nhíu nhíu, ngẩng đầu lên hỏi. Anh rất ghét nói vòng vo.

“Nhưng mà phu nhân nhất quyết không chịu trở về.”

Tay anh đang nắm bút chợt dừng lại, nhìn về phía trợ lý hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

“Ở… gần khách sạn Trương Thành, mua không ít quần áo.” Mạc Quang thận trọng trả lời.

Anh trầm mặc gật đầu.

Cô luôn biết cách làm thế nào để đối xử tốt với bản thân.

Anh cho cô thẻ tín dụng, cô rất nể tình anh mà tiêu xài.

“Nhưng phu nhân toàn mua đồ cho nam.” Mạt Quang lén nhìn Quý Xuyên một cái, thấy thần sắc anh vẫn như cũ không có chấn động lớn, trong lòng càng lo sợ bất an, cuống quít giải thích: “ Tôi đoán là mua cho ngài đấy ạ! Số đo vừa vặn rất hợp với ngài.”

Số đo hợp với mình?

Mắt nâu Quý Xuyên trầm xuống.

Vợ anh ngay cả anh ngủ phòng nào còn không thèm để ý, thế nào lại biết được anh mang quần áo lớn nhỏ ra sao?

“Còn nữa…. phu nhân còn vào phòng dành cho tổng thống ở khách sạn…” Mạt Quang cẩn thận nói từng từ.

Thân thể cao ngất của Quý Xuyên cứng đờ.

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Là lần hai mươi hai rồi đó.

Anh không muốn nhớ lại, nhưng mọi thứ đều hiện rõ trong đầu anh.