Mẹ Kế! Anh Yêu Em

Chương 20: Chiếc giày



- Đường Gia Thiên, rốt cuộc cậu làm loạn đủ chưa?

Sau khi kéo Đường Gia Thiên rời đi, Bạch Tử Hoa không kiềm chế nổi cơn giận quát lớn. Nhưng anh là ai chứ? Anh là Đường Gia Thiên mà sao có thể để mình chịu yếu thế được.

- Tôi làm gì sai sao? Tôi chỉ là nói đúng sự thật thôi mà. Không lẽ mẹ nhột à?

- Cậu.....Cậu.....

Tức giận thật đấy nhưng cô lại không thể nghĩ ra được câu nói gì để đáp lại. Ậm ừ trong miệng muốn nói nhưng không được. Tay cô chỉ có thể chỉ thẳng vào mặt Đường Gia Thiên.

Nhìn cái điệu bộ tức giận này của cô làm cho anh không khỏi thích thú. Mỉm cười nhẹ, anh cúi xuống nhìn chằm chằm cô:

- Mẹ sao vậy? Cay lắm đúng không? Mẹ lên nhớ, là người của Đường gia thì phải biết giữ thể diện cho nó. Đừng để nó vì cô mà người đời chế giễu.

Nói rồi anh cứ vậy mà thẳng bước đi. Nhìn quanh quanh, không có gì, trong đầu cô loé lên một ý nghĩ. Rút chiếc giày thể thao trắng của mình ra cô thẳng tay ném về phía trước. Không phòng bị gì, chiếc giày bay thẳng vào đầu Đường Gia Thiên. Bạch Tử Hoa có chút bất ngờ không thể tin được cô lại ném chuẩn như vậy. Sợ anh nổi điên lên cô chỉ hét lên một câu rồi chạy mất:

- Đáng đời.

Đường Gia Thiên tức giận cúi xuống nhặt chiếc giày của cô lên, trên trán nổi gân xanh, nắm chặt tay, miệng nói rõ từng chữ:

- BẠCH TỬ HOA. Cô chết chắc rồi.

Rời đi rồi, Bạch Tử Hoa mới thầm cảm thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra với cô. Khi không vì một chút bốc đồng lại sắp rước hoạ vào thân thế này. Ôi cuộc đời tươi đẹp này, sao mà lắm bi thương đến vậy chứ?

- ---------

Về đến nhà trời cũng đã tối. Vì sợ bắt gặp Đường Gia Thiên, Bạch Tử Hoa đã cố gắng đi thật nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động. Đến đèn trong nhà cũng không bật khiến cô có chút hoang mang, hồi hộp.

- Cả Đường gia hôm nay đi dự tiệc rồi, có cần phải rón rén như vậy không?

Trái tim cô như giật thót, chầm chậm quay lại nhìn. Đèn trong nhà bỗng bật sáng. Một bóng hình cao ráo đang ung dung tựa lưng vào tường nhà. Mắt cô giật giật, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Đứng thẳng người, cô cất giọng:

- Đêm hôm khuya khoắt, cậu đình hù ai?

- Tôi hù ai được.

Rồi từ sau lưng, Đường Gia Thiên nhẹ nhàng cầm ra chiếc giày của cơ, hua qua hua lại:

- Có vẻ cô khá khó khăn khi đi về với bộ dạng này nhỉ.

Bạch Tử Hoa có chút giật mình, chạy lại giật lấy chiếc giày. Nhưng có gì đó không đúng lắm. Vừa cầm chiếc giày, còn chưa kịp quay đi, nền nhà bỗng dưng trơn hẳn nên khiến cô mất thăng bằng mà ngã xuống. Tay vội vội vàng vàng bám víu lấy cái gì đó. Vừa hay Đường Gia Thiên chưa kịp thu tay về liền bị cô kéo theo xuống.

Rồi xong. Môi chạm môi. Mắt chạm mắt. Đường Gia Thiên ung dung nằm trên người cô. Không chịu nổi sức nặng và cảnh tượng ngại ngùng này cô vội vã đẩy anh ra. Trừng mắt nhìn. Đường Gia Thiên từ từ đứng dậy, tay đút túi quần:

- Là do mẹ kéo tôi đấy.

Sau đó đi lên phòng để lại Bạch Tử Hoa đang thẫn thờ vì xấu hổ. Cô thầm nhủ "là do nền nhà không phải do mình. Đúng vậy tất cả đều tại cái nền nhà đáng chết ấy."

Đường Gia Thiên vào trong phòng không bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa. Cứ tưởng rằng Bạch Tử Hoa đến tìm mình, anh đút tay túi quần, lạnh lùng bước ra mở cửa.

- Gia Thiên.

Hình ảnh Linh Mộng Nhiên với đôi mắt đầy nước, bộ váy trắng tinh khôi tuyệt đệp được cô ta mặc đi dự tiệc hiện ngay trước mắt anh. Còn chưa hiểu chuyện gì, Linh Mộng Nhiên đã nhào vào ôm chầm lấy eo anh. Khóc lóc trông rất đáng thương. Đường Gia Thiên không cảm xúc đẩy cô ta ra. Nhưng Linh Mộng Nhiên nào chịu, càng bị đẩy cô ta càng ôm chặt anh hơn. Miệng thều thào cùng tiếng khóc nức nở:

- Cho em ôm anh một chút. Chỉ một chút thôi mà. Huhu.....

Đường Gia Thiên giờ đây không biết phải làm gì. Tự nhiên chạy tới ôm lấy anh mà khóc. Rốt cuộc người đàn bà này bị làm sao chứ? Khóc được một lúc, Linh Mộng Nhiên mới buông anh ra, nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi anh. Là do em quá xúc động rồi.

- Có chuyện gì?

Anh vẫn vậy, vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy để nói chuyện với cô ta. Trong lòng Linh Mộng Nhiên giờ đây đang có hàng ngàn ngọn lửa chỉ chờ giây phút được bùng cháy. Nhưng cô ta vẫn biết bây giờ mà tức giận chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Nước mặt ngắn dài lại chảy ra:

- Gia Thiên, e....em không muốn sống nữa.