Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 135: Hoàn mỹ



Nguyên liệu vẫn là nước sôi, đường mạch nha, bột gạo nếp, nhào nặn thành cục bột bóng loáng, sau đó cắt thành dải dài bằng chiếc đũa.

Vì để thèo lèo ngọt trông đẹp mắt hơn, lần này Tô Mộc Lam không cắt chúng thành dải vuông mà xoa xoa thành dải hình trụ nhỏ rồi cắt thành đoạn ngắn tròn đều nhau.

Làm ra món thèo lèo ngọt có hình tròn như vậy, người ta trông thấy sẽ có cảm giác hấp dẫn hơn.

Cắt xong từng mẩu thèo lèo ngọt, nàng bắc chảo dầu, chiên từ từ, chờ nổi lên mặt dầu thì màu sắc đã đạt yêu cầu, mùi hương chui vào chóp mũi, nàng vớt ra, để cho ráo dầu.

Chờ thèo lèo ngọt khô và nguội, lúc này Tô Mộc Lam mới cầm một mẩu đưa lên miệng.

Lần đầu tiên nếm thử thèo lèo ngọt phiên bản đường mạch nha, trong lòng nàng lúc này thật sự có phần thấp thỏm không yên, sợ lần này đồ mình làm ra bị thất bại.

Nhưng rất nhanh sau đó, sự thấp thỏm trong lòng Tô Mộc Lam biến mất sạch sẽ không một dấu vết, ngược lại thay bằng sự vui sướng khôn tả.

thèo lèo ngọt phiên bản đường mạch nha khi ăn có cảm giác thơm ngọt xốp giòn, ngoài hương vị ngon tuyệt ra thì mỗi mẩu đều đầy đặn tròn trịa, bên trong rỗng ruột, cứ như vậy mỗi mẩu thèo lèo ngọt có vẻ to nhưng trọng lượng lại nhẹ, nếu như muốn dùng nửa cân nguyên liệu như lần trước thì có vẻ số lượng thành phẩm lần này thoạt nhìn nhiều hơn.

Quả thực là hoàn mỹ.

Trong lòng Tô Mộc Lam rất thỏa mãn, gọi bốn đứa đầu tóc củ cải đến nếm thử món thèo lèo ngọt mà nàng cải tiến.

"Món thèo lèo ngọt này còn xốp giòn hơn cả lần trước."

"Ừ, ăn ngon."

"Trông cũng to hơn."

"Ăn vào càng thấy thơm …"

Nhận được sự tán thành của nhóm đầu tóc củ cải, trong lòng Tô Mộc Lam càng có tin tưởng hơn.

Tám đồng một cân thèo lèo ngọt, có thể làm ra số lượng nhiều hơn một chút.

Tô Mộc Lam cười tủm tỉm, "Những thứ này chỉ là đồ làm thử, thời tiết nóng nực, cũng không để được cho đến ngày họp chợ, các con tự cầm ăn đi, không cần phải nóng vội, các con cứ đi chơi một lúc trước đã, chờ đến khi mát mẻ, chúng ta lại ra đồng làm việc."

"Nương, con muốn may quần áo."

Bạch Trúc Diệp không muốn đi ra ngoài chơi.

Tình trạng này diễn ra trong nhiều ngày nay rồi, mỗi khi Tô Mộc Lam thúc giục mấy đứa bé đi ra ngoài chơi thì Bạch Trúc Diệp luôn muốn ở nhà may quần áo, nói thế nào cũng không muốn đi ra ngoài.

Tô Mộc Lam chiều theo ý con bé vài lần.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, tính tình của Bạch Trúc Diệp thật sự quá bướng bỉnh, hơn nữa một khi bắt tay vào làm là làm liên tục không ngừng nghỉ.

Cho nên không mất nhiều thời gian, mấy bộ quần áo đều đã gần xong, chỉ còn lại bộ quần áo của Tô Mộc Lam.

Đối với những ông chủ tài ba, đắm chìm trong công việc được coi như là một loại lạc thú, nhưng Bạch Trúc Diệp còn quá nhỏ tuổi, Tô Mộc Lam sợ con bé kiệt sức mất.

Đặc biệt là đôi mắt, thời đại này kỹ thuật chữa bệnh có hạn, nếu đôi mắt bị hỏng thì có hối hận cũng không kịp.

"Ngoan." Tô Mộc Lam xoa xoa đầu của Bạch Trúc Diệp, "Cứ chơi một lát đã rồi lại may vá, bây giờ trời quá sáng, thật sự khiến mắt khó chịu, đợi lát nữa mặt trời không chói nữa thì lại may vá tiếp."

"Hơn nữa, con không ngừng đẩy nhanh tốc độ, may vá xiêm y xong hết rồi, sau này chẳng phải là sẽ nhàm chán hay sao?"

Bạch Trúc Diệp suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu, "Đúng vậy, may quá nhanh, sau này cũng không còn quần áo để may nữa, con nghe lời nương đi chơi vậy."

"Được." Tô Mộc Lam nhéo nhéo gương mặt của Bạch Trúc Diệp, nhìn về phía Bạch Thủy Liễu nói, "Thủy Liễu giúp đỡ chăm sóc đệ đệ muội muội một chút, ta tranh thủ ngày hôm nay ở nhà dán đế giày một chút."

Thừa dịp trước vụ thu hoạch của mùa thu, đầu việc ở ngoài đồng không quá nhiều, thời tiết lại tốt, dán mấy miếng vải cũ vào đế giày, chờ đến khi mùa đông, thời tiết trở lạnh, có thể làm một đôi giày bông ấm áp cho bọn nhỏ.

"Vâng." Bạch Thủy Liễu đồng ý, dẫn ba đứa đầu tóc củ cải đi ra ngoài tìm mấy đứa bé trong thôn rủ đi chơi.