Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 218: Khuôn đúc



"Nhìn kiểu dáng thì không phức tạp lắm, chỉ là mấy thứ này…."

Giang Thiết Đầu có chút chần chừ, sau đó mới nói: "Có thể nói với ta là dùng những vật này để làm gì không? Cũng không phải chúng ta hỏi thăm nhiều chuyện, chỉ là trước mắt triều đình quản lý rất chặt chẽ, lò rèn của chúng ta cũng phải để ý một chút, cần phải biết được mục đích sử dụng của mấy đồ này."

"Ngươi thấy đấy, ngươi muốn làm một khối sắt lớn như vậy, còn muốn bao xung quanh…"

Còn có độ dày nhất định, nếu có vài miếng như vậy chẳng phải là có thể ghép thành một tấm khiên hay sao.

Nhưng mấy lời đằng sau thì Giang Thiết Đầu cũng không nói ra miệng.

Chỉ là Tô Mộc Lam nghe xong đã hiểu, liền giải thích: "Giang chưởng quầy hiểu lầm rồi, ta đây là làm khay, mâm đựng đồ." "Khay, mâm?" Giang Thiết Đầu sửng sốt một chút.

"Vâng, đây là khay, mâm, còn mấy đồ tròn tròn này là khuôn đúc." Tô Mộc Lam nói: "Trong nhà ta có làm một lò nướng bánh, đang nghĩ tới việc muốn nướng một chút điểm tâm nên muốn dùng khay để đặt bột vào trong lò nướng, sạch sẽ lại lấy ra dễ dàng, những khuôn đúc này cũng dùng để đặt lên trên khay làm một số món ăn điểm tâm có kích thước giống nhau, như vậy sẽ dễ bán được đồ hơn."

"Nhà của ta ở thôn Bạch gia, ngày thường cũng thường xuyên bán đồ ăn ở chợ, rất nhiều người đều biết, Giang chưởng quầy nếu không yên tâm thì có thể tìm người hỏi thăm một chút là được." Tô Mộc Lam hiểu được sự cẩn thận của đối phương, cười nói.

Thấy Tô Mộc Lam nói chuyện thản nhiên, nhìn cũng hơi quen mặt, Giang Thiết Đầu cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gãi đầu: "Nhìn bộ dạng của ngươi chắc là đúng rồi, chỉ cần viết tên trên sổ ghi chép kia để lưu lại, viết cả địa chỉ nữa, nếu không biết viết chữ thì bên cạnh có một cửa hàng trang sức, Lương chưởng quầy của cửa hàng đó biết viết chữ, để cho hắn giúp đỡ viết mấy chữ là được."

Giang Thiết Đầu cười nói: "Nhưng mà kích cỡ khối sắt mà ngươi muốn làm cũng không tính là nhỏ, giá cả sẽ không thấp đâu, cả bộ này làm xong chắc phải cần gần một lượng bạc, hơn nữa thứ này là đồ đặt làm theo yêu cầu nên ngươi phải đưa trước cho ta ba phần làm tiền cọc mới được."

"Chắc khoảng năm sáu ngày sẽ làm xong, đến lúc đó ngươi tới đây lấy, kiểm tra xem có chỗ nào không hợp lý thì ta có thể sửa cho ngươi, cuối cùng cụ thể phải trả bao nhiêu tiền thì phải xem đã dùng tổng cộng hết bao nhiêu nguyên liệu."

Thời đại này, quặng sắt tuy nhiều, kỹ thuật luyện sắt cũng rất phát triển, nhưng bởi vì mọi việc vẫn làm bằng tay nên hiệu quả sản xuất vẫn còn hạn chế, vì vậy giá đồ vật bằng sắt có hơi đắt.

Chỉ một vài đồ vật nhỏ như vậy, đã cần phải tốn hơn trăm đồng tiền, còn đắt hơn cả chi phí sửa tường sân, Tô Mộc Lam lập tức thấy thật đau lòng.

Nhưng nghĩ tới lợi ích kinh tế sau này được tạo ra bởi mấy thứ này nên nàng đành phải tạm thời thu hồi sự đau lòng, nói một số điều cần chú ý với Giang Thiết Đầu, sau đó viết tên là địa chỉ vào sổ ghi chép, đưa hai trăm đồng tiền cọc cho hắn.

"Được, vậy năm ngày sau ngươi đến lấy đồ là được." Giang Thiết Đầu tiễn hai mẹ con Tô Mộc Lam đi ra cửa hàng.

Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Thủy Liễu, cõng tất cả đồ đạc của mình đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, dọn dẹp để ăn cơm trưa, rồi buổi chiều lật khoai lang sấy khô đang phơi nắng một lần, sau đó luộc qua gan heo mua từ cửa hàng thịt về để làm hai bát rau trộn gan heo, lại hầm thêm một nồi canh cá, chờ tới khi chạng vạng, liền lấy chén đĩa, hộp đựng,...…, sau đó bỏ hết vào giỏ trúc và xách ra cửa.

Gan heo và canh cá, một phần thì tặng cho nhà Phùng thị, một phần là đưa đến nhà Bạch Khang Nguyên.

Nhà Phùng thị thì tất nhiên không cần phải nói, còn đưa sang tặng cho nhà Bạch Khang Nguyên là để cảm ơn thời gian này ông ấy đã vất vả thu xếp chuyện sửa tường sân của nhà mình.

Bạch Khang Nguyên thấy thế, phản ứng đầu tiên là từ chối: "Nhà cháu còn phải sinh hoạt, sau khi sửa mái nhà và xây tường sân xong thì chắc trong tay sợ là không còn dư dả bao nhiêu, bọn nhỏ đang ở thời điểm phát triển cơ thể, phải ưu tiên đồ ăn cho bọn trẻ."