Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 236: Thở dài



Tô Mộc Lam thấy thế, cười đồng ý và nhận lấy túi tiền, bán với giá cao hơn giá mua nguyên liệu một chút, nhưng cũng thấp hơn giá bán bình thường, trước tiên thu tiền của hai mươi cân bánh.

"Nói mới nhớ, còn có một chuyện mong tẩu tử giúp đỡ một chút." Tô Mộc Lam cười nói.

"Ôi, có chuyện gì ngươi cứ nói là được." Phụng thị hơi bất mãn bĩu môi: "Nói câu nhờ lại quá khách khí rồi."

"Chủ yếu là chuyện này cũng không phải chuyện dễ làm, chắc là cần tẩu tử và Kim Bắc ca tốn chút tâm tư mới được." Tô Mộc Lam nói tiếp: "Cũng sắp tới Trung Thu rồi, cửa hàng ở trên trấn đến ngày 15 tháng 8 nhất định phải có bánh trung thu để bán mới được, nhưng trong tay ta cũng không có công cụ để làm bánh trung thu, vì vậy muốn tìm một thợ mộc có tay nghề tốt để giúp khắc mấy cái khuôn làm bánh."

"Thợ mộc thì có nhiều, nhưng đa phần đều là làm bàn ăn, ghế dựa gì đó, đều là công việc thô, không làm mấy đồ quá tinh tế, muốn tìm một người thợ mộc có thể chạm khắc khuôn…" Phùng thị suy nghĩ một lúc lâu, sau đó vỗ trán: "Đúng rồi, ta nhớ lúc trước đứa nhỏ nhà đại tẩu của ta vừa lên mười hai tuổi muốn làm một cái khóa, lúc ấy Kim Bắc có thuê một thợ mộc khắc một con hổ nhỏ, tay nghề khá tốt."

"Chờ tới khi hắn trở lại, ta hỏi một chút xem thuê thợ mộc ở đâu, có nhận công việc này không, cũng chỉ còn mấy ngày là tới tháng tám rồi, thời gian có chút gấp gáp, ta nhanh chóng giúp ngươi hỏi, có tin gì thì ta sẽ chạy sang báo cho ngươi."

Vừa nãy lúc Tô Mộc Lam tính tiền thì Phùng thị cũng nhìn ra được giá cả nàng ấy bán cho mình rất rẻ, cảm thấy Tô Mộc Làm làm người rất chân thành.

Tuyệt đối không thể để cho người chân thành chịu thiệt thòi.

"Không được, cũng đừng chờ Kim Bắc trở lại, bây giờ hắn đang đi xem việc thu hoạch ở ruộng, ta đi gọi hắn vậy, chuyện này phải làm cho sớm không thì rất dễ lỡ mất việc."

Phùng thị vừa nói xong, bánh trứng gà cũng không kịp ăn, đặt xuống trong phòng bếp, sau đó thông báo với cha mẹ chồng một câu, rồi muốn đi ra ngoài luôn.

"Được, vậy làm phiền Phùng tẩu tử." Tô Mộc Lam cũng đứng lên: "Vừa lúc ta cũng muốn đi một chuyến sang nhà thúc lý chính."

Trong khoảng thời gian này, Bạch Khang Nguyên cũng giúp nhà bọn nàng không ít việc, Tô Mộc Lam cũng chuẩn bị mang một ít bánh trứng gà sang tặng cho Bạch Khang Nguyên.

"Vậy chúng ta tiện thể đi cùng nhau luôn." Phùng thị kéo tay Tô Mộc Lam ra khỏi cửa, đi một đoạn rồi mới tách ra.

Phùng thị vội vã đi xuống ruộng, còn Tô Mộc Lam thì đi sang nhà Bạch Khang Nguyên.

Bạch Khang Nguyên và Trịnh thị thấy Tô Mộc Lam lại tới đưa đồ ăn, suy nghĩ một lúc lâu sau đó cũng nhận lấy, nhưng lại dặn dò Tô Mộc Lam sau này không được khách khí như vậy nữa.

Tô Mộc Lam cười ha ha, cũng không nói gì.

Bởi vì còn phải mang đồ ăn sang nhà Trương Môn Nghĩa để đổi sữa dê nên Tô Mộc Lam cũng không ở lại lâu, nói chuyện vài câu liền rời đi.

Trịnh thị tiễn nàng ra cửa, thấy Tô Mộc Lam đã đi xa mới quay trở lại trong nhà.

"Hương vị của bánh trứng gà này khá ngon, bà nếm thử xem." Bạch Khang Nguyên đưa cho Trịnh thị một cái, sau đó nói: "Lúc sau đến nhà Bạch Thạch Đường mua thêm một ít để cho Tử Thực mang một ít lên tặng Huyện thái gia."

Tặng quà cho quan trên, nếu quá mức quý giá thì cũng chói mắt, dễ dàng khiến người khác chỉ trích, hơn nữa cũng không đủ tiền bạc để hao phí như vậy.

Khi nào có chuyện quan trọng hơn thì tùy theo mức độ nhờ vả mà tặng một số thứ cho phù hợp, nhưng ngày thường thì chỉ cần tặng một số đồ vật bình thường nhưng vẫn có tâm tư trong đó, ví dụ như đặc sản thôn quê, vừa có thể kéo gần quan hệ, người khác cũng không thể soi mói được, vừa thể hiện được sự tận tâm hết lòng.

"Ừ." Trịnh thị gật đầu, sau đó lại thở dài.

"Sao, có chuyện gì mà phải thở dài như vậy?" Thấy tâm trạng của Trịnh thị không được tốt, Bạch Khang Nguyên cũng có chút kì lạ.