"Được rồi, ta chỉ nói đến đây thôi, dù sao trong tộc cũng chỉ có ta một mình dạy dỗ, chăn một con dê cũng là chăn, chăn cả đàn dê cũng là chăn, ta chỉ có thể bảo đảm với ông, mặc kệ trong tộc này có bao nhiêu đệ tử thì ta đều sẽ dạy dỗ cẩn thận, còn lại những chuyện khác thì tùy thuộc vào ông."
Bạch Học Văn vừa nói dứt lời, vừa vỗ tro bụi dính trên tay mình khi vừa nãy sờ vào lò sưởi để làm ấm, sau đó nhấc chân rời đi.
Bạch Khang Nguyên thì ở lại chỗ này một lúc lâu, sau đó mới nhíu mày đi về.
Có chuyện ở trong lòng, cũng không muốn về nhà, chỉ đi qua đi lại trong thôn xem như giải sầu, cũng xem có thể có ý tưởng gì mới hay không, chỉ là đi tới đi lui thì liền ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
Hơn nữa mùi này còn có chút quen thuộc.
Bạch Khang Nguyên hít mũi, suy nghĩ một lúc sau đó vỗ cái gáy.
Trời, đây không phải là hương vị của bánh trứng gà sao.
Hả? Bánh trứng gà?
Bạch Khang Nguyên lập tức ngẩng đầu, phát hiện bản thân đúng là đã đi tới trước cửa nhà Tô Mộc Lam.
Do dự một lúc, Bạch Khang Nguyên vẫn nhấc chân đi về phía nhà của Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam cũng có hiểu biết, vậy thì hỏi một chút ý kiến của một phụ nhân như nàng ấy sẽ như thế nào, cũng có thể nghĩ thêm một số biện pháp thuyết phục mấy phụ nhân vụng về, đạo lý thì cái gì cũng không hiểu mà nói xấu lại vô cùng lành nghề kia.
Tô Mộc Lam đang ở trong nhà lấy ra lò bánh trứng gà cuối cùng, đang chuẩn bị tách khuôn ra để rửa sạch, giữ lại ngày mai sử dụng tiếp thì thấy Bạch Khang Nguyên tới nhà, liền tiếp đón ông ngồi xuống uống trà.
Bốn củ cải nhỏ biết rằng người lớn muốn nói chuyện, nên tất cả đều đã quay về phòng của chúng, nằm trên giường đất, cầm bảng cát để luyện chữ.
Bạch Khang Nguyên nhìn hình ảnh này, lại nhớ tới mấy đứa nhỏ của nhà khác, thấy người là muốn tiến lên trước, càng cảm thấy bốn tỷ đệ Bạch Thủy Liễu thật sự rất hiểu chuyện, cũng hiểu được Tô Mộc Lam đã giáo dục mấy đứa nhỏ vô cùng tốt.
Sau đó nghĩ tới những phụ nhân hồ đồ trong thôn chữ cũng không nhìn được, đạo lý cũng không hiểu được, càng cảm thấy việc có được một phụ nhân hiền lành có kiến thức đối với một gia đình là quan trọng như thế nào.
Không trải đường quá nhiều, Bạch Khang Nguyên liền nói rõ ràng lý do ông tới tìm Tô Mộc Lam, cũng nói đại khái chuyện vừa thảo luận với Bạch Học Văn.
"Cháu đồng ý với ý kiến của tiên sinh, cô nương được đọc sách thật sự có rất nhiều lợi ích, chỉ là thúc cũng biết, những phụ nhân trong thôn này thì kiến thức của rất nhiều người thật sự là một lời cũng khó nói hết, vừa rồi Quách tẩu tử còn ở bên tai cháu lải nhải một trận, trong khoảng thời gian ngắn thì cháu cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào."
Bạch Khang Nguyên thở dài nói: "Chỉ sợ bây giờ ta thông báo với mọi người là các cô nương trong thôn đều có thể đi đọc sách thì những người đó chẳng những không đưa nữ nhi đi học mà còn ở sau lưng ba hoa chích chòe một trận đấy."
"Thúc lý chính, thúc có thể đồng ý cho các cô nương đi học đường để đọc sách thì là một chuyện tốt rồi." Tô Mộc Lam cười nói: "Nhưng mà thúc lý chính cũng không cần phải lo lắng nhiều về chuyện này."
"Sao vậy?" Bạch Khang Nguyên thấy Tô Mộc Lam hình như đã có
"Người bên ngoài nhìn chuyện này không vừa mắt thì không có gì khác ngoài mấy nguyên nhân này."
Tô Mộc Lam nói: "Thứ nhất, là nhà ngươi da mặt dày đưa nữ nhi đi học đường trong tộc, nhưng nhà ta da mặt mỏng, ngượng ngùng đi nói với tiên sinh, cũng không dám đưa nữ nhi đi.
Nhưng sau này nữ nhi nhà ngươi có tiền đồ hơn, tới lúc làm mai thì khẳng định sẽ có thêm nhiều lợi ích hơn so với nữ nhi nhà ta, như vậy thì nhà ta sẽ chịu thiệt thòi.
Vì thế, nhà ta ngại ngùng không đưa đi học thì nhà ngươi cũng không thể đưa đi, mọi người phải làm giống nhau thì mới đúng."