Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 336: Không lạc quan



"Còn về việc hạ thấp bản thân, nói thấu đáo hay không thấu đáo thì có sao đâu, hiện giờ cửa hiệu Thuận Ý Trai của chúng ta đã đến nông nỗi này rồi, nếu người khác để ý hỏi thăm thì cũng có thể hỏi thăm được tám, chín phần, có muốn giấu cũng vô dụng, ngược lại khiến người khác thấy chúng ta có vẻ che che giấu giấu, làm việc không có thành ý, để lại ấn tượng không tốt, không thẳng thắn với nhau.

Như vậy đâu thể khiến người ta coi trọng được."

"Nếu Ngô chưởng quầy thật sự là người như những gì ngươi nói, xem đĩa mà đánh giá đồ ăn, cân nhắc suy nghĩ, Thuận Ý Trai đã lâm vào hoàn cảnh như thế, không hợp tác buôn bán cũng chẳng phải là việc gì lớn cả."

Lục Văn Tình nhìn thấu bản chất sự việc.

Thấy tiểu thư nhà mình đã nói như vậy, trong lòng Liên Kiều lập tức cảm thấy không thoải mái, "Là nô tì lắm miệng……"

"Ngươi từ nhỏ đi theo ta, bây giờ cũng lo lắng về chuyện của cửa hàng, không sao." Lục Văn Tình biết bản tính của Liên Kiều, cho nên nàng không thèm để ý, chỉ xốc một góc mành xe lên nói, "Cho xe chạy nhanh lên một chút, trước giờ cơm trưa phải chạy về đến nhà."

"Được rồi." Xa phu lên tiếng, quăng roi.

"Vừa hay mang những thức ăn này về, cho đại ca nếm thử." Lục Văn Tình nói.

"Ngày thường thiếu gia uống thuốc trong miệng khó chịu, ăn mấy thứ này cũng coi như át đi một chút." Liên Kiều ngồi ở bên cạnh cười nói, "Hơn nữa, thiếu gia cũng rất thích ăn quà vặt, nhìn tiểu thư mua nhiều như vậy, nhất định sẽ mừng rỡ đó."

"Ừ." Lục Văn Tình nhớ tới Lục Cảnh Nghiễn, khóe miệng chua xót dần dần biến mất, trên mặt nở nụ cười.

Buổi chiều, Tô Mộc Lam tới cửa hàng Ngô Ký để dạy vợ chồng Ngô Trác Viễn làm thức ăn.

Ngô Trác Viễn và Ngụy thị kể lại từ đầu đến cuối chuyện Lục Văn Tình nói lúc sáng cho nàng nghe.

"Sau khi lão chưởng quầy qua đời, cửa hiệu Thuận Ý Trai này được con gái ông ta xử lý, cũng chính là Lục chưởng quầy hiện nay.

Ta nghe nói ở Lục gia vốn có đại phòng và nhị phòng.

Nhị phòng thấy trong nhà Lục chưởng quầy không có trưởng bối liền lôi kéo sư phó làm điểm tâm ở cửa hiệu Thuận Ý Trai sang cửa hàng Tề Thuận

Trai."

"Hiện giờ cửa hiệu Tề Thuận Trai bán những món điểm tâm kia đều là chủng loại mà trước đó cửa hiệu Thuận Ý Trai làm, Thuận Ý Trai không có sư phó làm điểm tâm, cho nên việc buôn bán liền xuống dốc không phanh, có lẽ lúc này Lục chưởng quầy cũng không còn cách nào khác mới phải đi khắp nơi tìm đường ra, sau đó mới tìm được chỗ của chúng ta."

Ngô Trác Viễn nói bổ sung.

"Ừ." Tô Mộc Lam gật gật đầu, "Thì ra là thế, vậy thì Ngô chưởng quầy thấy chuyện này thế nào?"

"Ta cũng cùng tiện nội thương lượng một chút, hai chúng ta nghĩ như thế này." Ngô Trác Viễn dừng lại một chút rồi nói "Nếu là cơ hội thì chuyện này cũng coi như là một cơ hội tốt.

Chung quy lại Thuận Ý Trai đã có sẵn cửa hàng, có sẵn tiểu nhị, danh tiếng tuy không bằng lúc trước, nhưng nếu nhắc tới, mọi người vẫn nhớ rõ, chỉ cần bắt đầu bán thức ăn ngon, việc buôn bán phát triển cũng không phải việc khó, có thể nói điều này dễ hơn nhiều so với việc chúng ta đi tới huyện thành mở một cửa hàng mới."

"Có điều nếu nói là việc khó thì cũng có chỗ khó.

Nếu chúng ta hợp tác với Thuận Ý Trai thì số lượng thức ăn chúng ta làm mỗi ngày lại là vấn đề lớn.

Chúng ta căn bản có quá nhiều việc sẽ không lo liệu được hết, tất phải mang theo người học việc tới, nếu chúng ta tìm người ở bên này Thuận Ý Trai chưa chắc đồng ý, nếu Thuận Ý Trai phái người tới làm người học việc, chúng ta chưa chắc dám dùng, chung quy lại nhị thúc của Lục chưởng quầy kia đã từng có hành vi như vậy, cho dù chúng ta không đề phòng Lục chưởng quầy

thì cũng phải đề phòng người bên phía Tề Thuận Trai kia."

"Hơn nữa mặc dù có thể đào tạo rba người học việc, nhưng khi làm đồ ăn chưa chắc đã có mùi vị giống nhau, nhà này ăn ngon, nhà kia không thể ăn, đến lúc đó sẽ có chuyện phiền phức."

Có thể nói, việc hợp tác này cũng không lạc quan như trong tưởng tượng.