Hơn nữa, hoa lan được thêu trên cái khăn này dường như có màu sắc sặc sỡ hơn cả hoa lan mà lần đầu tiên Bạch Trúc Diệp thêu, hơn nữa nhìn hoa văn cũng có nhiều lớp hơn.
Tô Mộc Lam hơi nhíu mày, nhìn một hồi lâu, lại lắc lắc đầu, "Không đúng, cái này không phải là cái thêu lúc trước, cái này là con mới thêu thành một lần nữa đấy à?"
"Vâng." Bạch Trúc Diệp gật đầu, "Không chỉ có một cái này đâu, cái mà con đưa cho nương là cái thứ tám, con cảm thấy cái này con thêu đẹp nhất, cho nên con mang tới đây cho nương xem, nương có thích hay không."
Cái thứ… tám …
Tô Mộc Lam hết sức kinh ngạc.
Thật không ngờ Bạch Trúc Diệp lại có tay chân nhanh nhẹn như vậy, trong khoảng thời gian này thấy nàng cũng khâu quần áo mùa xuân, ngày thường lại đi lớp học trong tộc đọc sách, thế mà lại lặng lẽ thêu được tám cái khăn.
"Thế thì, bảy cái trước đó đâu?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Đều ở chỗ này." Bạch Trúc Diệp vươn tay ra sau người, cầm đồ vật ra đưa cho Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam cầm lên quan sát.
Bảy cái khăn này đều có hoa văn giống nhau, nhìn lướt qua thì thấy tổng thể cả bảy cái đều không tồi, nhưng vẫn kém tinh xảo hơn so với cái khăn con bé vừa đưa cho nàng.
Bảy cái khăn này, mặc dù kém tinh xảo hơn cái khen bản thân đang cầm trong tay, nhưng tổng thể hình thức cũng không tồi, đối với người nhà nông mà có trình độ thêu thùa không cao thì thứ này cũng đủ để khiến người ta thấy quý hiếm.
Bạch Trúc Diệp được khích lệ, cười híp mắt lại thành hình trăng khuyết, sau đó con bé thương lượng cùng Tô Mộc Lam, "Nương ơi, nương có thể giúp con mang mấy thứ này tới cửa hàng ở trên thị trấn xem có thể đổi được ít tiền hay không?"
Tự học thành tài, lại là lần đầu tiên thêu mấy thứ này, Bạch Trúc Diệp cảm thấy lấy mấy thứ này lên huyện thành đổi tiền thì hơi khó, nhưng nếu mang lên thị trấn đổi thì vẫn có thể được.
Ít nhất, có thể đổi được một ít tiền vốn về.
"Được, vừa vặn ngày mai nương cũng phải đi lên thị trấn một chuyến, nương sẽ đi hỏi một chút xem thế nào." Tô Mộc Lam cười nói.
Ngày mai là ngày gặp Lục Văn Tình theo như lời ước hẹn 5 ngày suy nghĩ, địa điểm gặp mặt là bên trong hậu viện của Ngô Ký.
"Ta đoán là có thể bán được giá đó."
Trên mặt Bạch Trúc Diệp cười càng rạng rỡ hơn, "Thế nương cứ làm việc tiếp đi, con đi luyện chữ đây." Ban đầu khi mới tới lớp học trong tộc, trong lòng Bạch Trúc Diệp vốn có một chút mâu thuẫn, bởi vì đi học sẽ làm trễ việc thêu hoa của con bé.
Nhưng học lâu ngày, mỗi ngày đi học ở chỗ Bạch Học Văn thấy thú vị, Bạch Trúc Diệp cũng cảm thấy học một ít chữ thì sau này sẽ thêu được đã dạng các loại hoa hơn.
Hơn nữa những đứa trẻ trong nhà đều đi học, cho nên con bé càng cảm thấy hứng thú với việc đọc sách viết chữ hơn vài phần.
"Con đi đi." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm mà nhìn Bạch Trúc Diệp chạy vào đầu sân, còn chính mình lại dọn dẹp đồ vật trong phòng một chút, xem ngày mai lúc đi lên thị trấn có cần mua thêm những đồ dùng trong nhà nào không.
Chờ màn đêm buông xuống, sau khi ăn xong, Tô Mộc Lam dẫn bọn nhỏ đi ngủ sớm.
óng đêm càng ngày đen kịt, trong viện của Lục Văn Tình lại sáng rực đèn đuốc.
Lục Văn Tình đang ngồi ở trong sân, đang cúi đầu nhíu mi suy nghĩ, Liên Kiều thấy nước trà trên bàn đã lạnh, lại thay đổi một ly khác lên.
"Muộn như vậy rồi sao muội còn chưa ngủ?"
Mạch suy nghĩ của Lục Văn Tình bị gián đoạn, Lục Văn Tình nhìn thấy Lục Cảnh Nghiễn đi vào trong sân, nàng liền đứng lên, tiếp nhận xe lăn trong tay gã sai vặt, "Muội không ngủ được, đêm nay ánh trăng thật đẹp nên muội ở trong sân ngắm trăng."
Trong lúc nói chuyện, Lục Văn Tình đẩy Lục Cảnh Nghiễn tới bên cạnh bàn, bưng nước trà mà Liên Kiều vừa mới bưng lên đưa cho Lục Cảnh Nghiễn, "Đại ca uống trà đi."
"Ta vừa mới uống thuốc, phải chờ hơn nửa canh giờ nữa mới được uống." Lục Cảnh Nghiễn khẽ cười, nhẹ giọng chối từ.