Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 733: Ăn xin



Mà nếu bên phủ thành có nơi làm ăn thì sau này có chuyện gì thì cũng phải chạy thêm vài chuyến so với bình thường, cũng có thể nhiều thêm vài lần đến thăm Bạch Thủy Liễu.

Bạch Thạch Đường vẫn luôn yêu thương mấy đứa nhỏ, Tô Mộc Lam cảm thấy tuyệt đối cũng không ít hơn người làm nương như nàng.

Bạch Thủy Liễu tất nhiên cũng hiểu được quyết định của cha nương là vì bản thân nên gật đầu thật mạnh: "Vâng, con nhớ kỹ rồi, sau này nếu có việc gì sẽ đi tìm Liêu chưởng quầy."

Sau đó lại nói với Bạch Lập Hạ, Bạch Trúc Diệp và Cố Vân Khê: "Tỷ ở trong này học nấu ăn, sẽ không thường xuyên ở nhà, các muội ở nhà thì nhất định phải nghe lời và hiểu chuyện hơn, đừng để cho cha nương phải lo lắng, cũng phải hiếu thuận với cha nương nhiều hơn."

"Đại tỷ yên tâm đi, chúng ta biết mà." ba người Bạch Lập Hạ đều đồng ý.

Quy định của Hồng Vận Lâu rất nghiêm khắc, sau khi ăn sáng xong thì nhóm người học việc sẽ phải bắt đầu luyện tập thái rau, và các kỹ năng cơ bản khác, đám người Tô Mộc Lam cũng không quấy rầy Bạch Thủy Liễu nữa, chỉ nói chuyện một lúc rồi liền rời đi.

Sau khi tiễn người nhà thì Bạch Thủy Liễu liền vội vàng tham gia luyện tập hàng ngày.

Vẫn là một chiếc xe trâu và một chiếc xe ngựa, lắc lư về nhà.

Xe trâu chở đầy người, còn trên xe ngựa thì chở tràn đầy các loại đồ ăn và lễ vật tặng cho mọi người mà bọn họ đã mua ở trên phủ thành.

Đường trở về thì cũng đã quen thuộc rồi, hơn nữa hôm nay trời cũng nhiều mây, gió thổi mát mẻ, vô cùng thoải mái nên cảm thấy dọc đường đi đều cực kì nhẹ nhàng.

Gần đến trưa, mọi người liền nghỉ ngơi ở trấn Thiết Thủy và chuẩn bị ăn cơm trưa.

Trấn này không lớn bằng thị trấn Thanh Thạch, nhưng người cũng không ít, có lẽ vừa đúng dịp họp chợ trên trấn nên người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Tìm kiếm một lúc thì mọi người cuối cùng cũng đã đến Phúc Vận Lâu, một quán ăn tuy không lớn nhưng có vẻ rất sạch sẽ, để ăn cơm trưa.

Gọi một số món ăn đặc trưng của quán, thêm mấy bát cơm, vậy cũng đủ để ăn rồi.

Đồ ăn và hương vị cũng bình thường, nhưng mà được cái là giá rẻ mà đồ ăn lại nhiều, hơn nữa cũng không khó ăn, đoàn người Tô Mộc Lam cũng đang rất đói bụng nên mọi người đều ăn ngấu nghiến.

Nhưng mà đang ăn thì có một cái bát đột nhiên vươn ra.

"Xin thương xót, đáng thương ta đi mà…."

Âm thanh khàn khàn già nua vang lên, Tô Mộc Lam ngẩng đầu thì nhìn thấy sau lưng có một bà lão lưng còng, tuổi già sức yếu.

Quần áo của bà lão đã cũ nát nhưng không tính là bẩn thỉu, mái tóc hoa râm được chải cẩn thận tỉ mỉ, chỉ dùng một nhánh cây để búi tóc.

Hai má lõm sâu, ngón tay và cánh tay lộ ra từ tay áo gần như không có thịt, làn da lỏng lẻo kéo xuống, giống như một miếng vải cũ đang treo trên xương cốt vậy.

Bà lão kia thấy Tô Mộc Lam đang nhìn bà nên thắt lưng càng thêm thấp xuống: "Người thiện lương xin hãy thương xót, xin hãy cho ta hai đồng tiền để mua một cái bánh nướng ăn, ta đã không có cơm ăn hai ngày nay rồi…."

Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, gọi tiểu nhị tới.

Tiểu nhị của quán đang ra sân sau để đun nước ấm, nghe động tĩnh liền chạy tới, thấy bà lão ăn xin liền chuẩn bị đuổi người ra ngoài.

Tô Mộc Lam ngăn cản tiểu nhị lại: "Trong quán có bánh nướng hay bánh mì gì không?"

"Có có có."

Bàn khách này vừa đến trong quán đã gọi toàn các món đặc trưng, hơn nữa cũng không keo kiệt truy hỏi xem phân lượng của mấy món ăn như thế nào, chỉ hỏi món nào ngon, cũng không cân đo đong đếm xem ăn cái gì thì có lợi hơn, vừa nhìn đã biết là người không thiếu tiền rồi.

Lúc này thấy người nhà này có ý muốn bố thí cho ăn mày thì tiểu nhị của quán tất nhiên cũng không ngăn cản, còn vô cùng cung kính trả lời.

Dù sao những người ăn xin này luôn tới cửa hàng xin ăn thì cũng rất xui xẻo, nhưng nếu ngay cả người ăn xin cũng không muốn đến cửa thì cũng càng xui xẻo.

Nếu có người sẵn sàng muốn bố thí cho ăn xin thì cũng không cần hắn phải khó xử nên tiểu nhị cũng rất vui mừng.