Thứ hai y thuật của hắn không tinh, nếu có thể đi theo Tạ Quảng Bạch học một chút, tiếp thụ một phen, nói không chừng sẽ rất có lợi.
Tóm lại, sau khi thu xếp một phen, đến buổi chiều, bên phía từ đường liền trở nên nhộn nhịp hẳn lên.
Rất nhiều người ngày thường cảm thấy thân thể mình không dễ chịu, hoặc là nhiều năm liền uống thuốc, biết được Tạ Quảng Bạch ở chỗ này chữa bệnh từ thiện đều đến xem.
Người đến không ít, Bạch Khang Nguyên liền buông việc đang làm trong tay ra, lưu ý ở chỗ này, phòng ngừba người chen lấn xô đẩy, khiến để lại ấn tượng không tốt cho Tạ Quảng Bạch.
Có điều ngồi chồm hỗm ở chỗ này một lúc lâu, Bạch Khang Nguyên phát hiện ra chính mình thật sự lo lắng hơi thừa.
Người của thôn Bạch Gia, chỉ cần tới xem bệnh, cho dù là người lớn hay đứa bé, hay là người già, đều ngồi trật tự thành hàng ở chỗ này.
Nếu đụng phải người nhà ai nhiều năm không thoải mái, chân cẳng không tiện, cũng sẽ nhường cho bọn họ khám trước.
Tóm lại, hàng lối ngay ngắn trật tự, hoàn toàn không cần người khác có bất cứ lo lắng gì.
Bạch Khang Nguyên yên lòng, càng rất vui mừng.
Chữa bệnh từ thiện đến khi trời tối mịt mới thu dọn quán.
Tạ Quảng Bạch bận việc suốt cả buổi trưa, bận vậy mà khuôn mặt vẫn tràn đầy tươi cười, khi trở về dưới chân như có gió, khiến hai người Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê ở phía sau chỉ kêu la bảo hắn chậm lại một chút.
Lớp học trong tộc tan học, hai nmđứa trẻ ôn tập xong bài tập, liền tới chỗ từ đường này, cũng nhìn xem có việc gì cần hai đứa nhỏ bọn họ làm chân chạy việc hỗ trợ hay không.
Tạ Quảng Bạch thấy hai đứa trẻ tính tình rộng rãi hướng ngoại lại không sợ người lạ, cũng biết được kha khá chữ viết, cho nên để hai người bọn họ ở bên cạnh hỗ trợ nghiền nát thuốc hoặc viết phương thuốc gì đó.
Bây giờ hai người trở về, trong tay còn ôm các đồ vật như bút mực...
"Đây là thời điểm mà trẻ con nhảy nhót, hai đứa các ngươi sao lại không có sức lực như vậy." Tạ Quảng Bạch ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn thả chậm bước chân một chút, vừa đi vừa chờ.
"Không thể nói chúng cháu không có sức lực, chỉ có thể nói thể lực của tam bá bá ngài quá tốt." Bạch Lập Hạ cãi lại.
Ngồi ở chỗ này chữa bệnh từ thiện khoảng nửa ngày, ngồi một buổi trưa như vậy e là đều phải cảm thấy eo đau lưng mỏi, huống chi là còn muốn nói chuyện với người tới khám, cân nhắc phương thuốc.
Hiện tại Tạ Quảng Bạch còn giữ thần thái sáng láng, dưới chân như có gió, chỉ có thể nói là Tạ Quảng Bạch có thể lực rất tốt.
"Nếu các cháu muốn giống ta thì chuyện này cũng không khó làm, chờ ta trở về viết mấy phương thuốc tắm cho các cháu, ngày thường các cháu ngâm sẽ cảm thấy thần thanh khí sảng, thân nhẹ như chim én."
Nghe Tạ Quảng Bạch nói như vậy, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê đều vui mừng khôn xiết, "Thật sao?"
"Đây là đương nhiên rồi, ta còn có thể lừa các cháu sao?" Tạ Quảng Bạch cười hì hì không ngừng, "Những người luyện võ người nào không phải luân phiên dùng thuốc tắm, ăn dược thiện, nếu không chỉ dùng thể lực để luyện tập thì rất chậm."
Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê đã nghe nói không ít về y thuật của Tạ Quảng Bạch, hiện tại đương nhiên là tin tưởng không nghi ngờ.
"Thật không ngờ rằng, đại phu không chỉ đặc biệt có tài làm khởi tử hồi sinh, còn có thể giúp đỡ người ta cường thân kiện thể." Cố Vân Khê tặc lưỡi nói.
"Nói không sai." Tạ Quảng Bạch gật đầu, "Lại còn có thể giết người mà thần không biết quỷ không hay."
Khụ……
Đột nhiên liền… cảm giác học y cũng không tốt như trong tưởng tượng.
Khi trở về, trong nhà đã chuẩn bị tốt cơm chiều.
Trứng vịt Bắc Thảo, cháo thịt nạc, mấy món thái nhỏ tinh xảo, mọi người vây quanh ở một chỗ, ăn uống thỏa thích, vui vẻ vô cùng.
Ngày thứ hai, Tạ Quảng Bạch vẫn ở từ đường thôn Bạch Gia chữa bệnh từ thiện.