Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 832: Báo tin vui



Chuyện này xảy ra ngoài dự liệu của Bạch Kim Bắc và Phùng Thị, dù sao nghe ý tứ của Tiểu Thuý, nàng đã có ý thích Trương Môn Nghĩa rất lâu rồi, nhưng trông Trương Môn Nghĩa đối với nàng cũng không tính là thân thiện lắm.

Vì thế, Bạch Kim Bắc còn chuẩn bị một lố lời đến thuyết phục Trương Môn Nghĩa.

Bây giờ, Trương Môn Nghĩa đến nhà, còn mang theo rất nhiều tiền bạc nữa, nghiễm nhiên bày ra một dáng vẻ vô cùng xem trọng Tiểu Thuý, hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng.

Bạch Kim Bắc với Phùng Thị hiếu kì, không chịu nổi kích thích, hỏi thăm Trương Môn Nghĩa vì sao không đến cửa sớm một chút.

Trương Môn Nghĩa có hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng vẫn mở miệng giải thích một phen.

Trước kia, hắn đã biết tâm ý của Tiểu Thuý, cũng cảm thấy Tiểu Thúy chịu khó hiền lành, trong lòng cũng có hơi thích, chỉ là tuổi tác của mình không còn nhỏ nữa, lại là một người goá vợ, cô gái nhỏ giống như đoá hoa như Tiểu Thuý đây, gả vào nhà một người quê mùa như hắn đây, thật sự là có hơi tủi thân cho Tiểu Thuý.

Thế là, Trương Môn Nghĩa thu xếp, dọn dẹp trong nhà một phen, lại xây nhiều thêm hai căn phòng, cũng xây hàng rào, chia sân nhỏ và sân nuôi dê làm hai, trông cũng sạch sẽ hơn.

Ngoài ra, Trương Môn Nghĩa cũng một lòng nuôi nấng bầy dê, khiến dễ mẹ sinh nhiều dê con một chút, tiền đi bán được đều để dành lại cả, chuẩn bị sinh lễ hỏi cưới và tiền chuộc khế ước nô lệ cho Tiểu Thuý.

Những chuyện này thấy đơn giản, nhưng thực tế không dễ làm một chút nào, phải tốn hơn một năm, cho nên mới kéo tới lúc này.

Sở dĩ không có quá nhiều biểu lộ với Tiểu Thuý, cũng là muốn Tiểu Thuý có thể tìm được một người tốt hơn hắn...

Bạch Kim Bắc và Phùng Thị nghe vậy, trong lòng cảm khái, cũng cảm thấy Trương Môn Nghĩa trung thực đôn hậu, trông là một hán tử cẩu thả, nhưng thực tế biết thương người, cảm thấy Tiểu Thuý là người có phúc.

Tóm lại, Trương Môn Nghĩa đã có ý, chuyện này cũng liền dễ giải quyết, hai nhà ăn nhịp với nhau, trước tiên đã định xong mối hôn sự này.

Bạch Kim Bắc với Phùng Thị đương nhiên cũng không hề nhận số tiền chuộc khế ước nô lệ của Trương Môn Nghĩa, ngược lại còn chủ động giải khế ước cho Tiểu Thuý, cũng thu xếp đồ cứu cho Tiểu Thuý giống hệt như gả con gái trong nhà.

Về phần khoản tiền mà Trương Môn Nghĩa vốn muốn dùng để chuộc khế ước kia, Trương Môn Nghĩa vẫn kiên trì muốn gửi, xem như tiền cho lễ hỏi.

Dù sao, như muốn muốn gả con gái, lễ hỏi này ắt hẳn không thể thiếu rồi.

Bạch Kim Bắc với Phùng Thị nhận trước, định sau đó sẽ dùng là tiền đáy rương cho Tiểu Thúy.

Chuyện đã xác định, sau này chỉ cần dựa theo tục lệ kết hôn thông thường mà làm, Tô Mộc Lam nhìn thấy Phùng Thị, cũng thuận miệng hỏi một câu.

"Chuyện này à, giao cho mẹ chồng của ta rồi." Phùng Thị giảo hoạt cười: "Trong nhà, nhiều năm như vậy rồi đều không có gì việc vui để mẹ chồng thu xếp, bây giờ việc vặt trong nhà cũng giao cho Tiểu Hồng và Tiểu Tử chăm nom, mẹ chồng của ta càng nhàn rỗi hơn."

"Ta đã thương lượng với Kim Bắc, cảm thấy mẹ chồng quá nhàn rỗi rồi, mỗi ngày người đều chẳng có tinh sức lực gì, liền đề nghị xem mẹ chồng ta có tình nguyện lo chuyện này hay không."

"Vốn ta cũng là sợ mẹ chồn sẽ oán trách ta rằng bà ấy đã đến tuổi đó rồi mà ta còn kiếm chuyện cho bà ấy làm, kết quả mẹ chồng ta nghe xong chuyện này lại vui hệt như đoá hoa vậy đó, còn cam đoan với bọn ta rằng chuyện này bọn ta không cần xen vào nữa, bảo đảm bà ấy sẽ làm thật tốt."

"Ta suy nghĩ à, đoán chừng trong nhà chỉ có một mình Kim Bắc, mẹ chồng của ta không có con gái, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm nhận được chuyện gả con gái như thế này sẽ như thế nào, đặt mua đồ cưới ra sao, bây giờ xem như có cơ hội rồi."

"Lúc ta đi ra ngoài, đã thấy bà ấy đi tìm thím Liễu bàn bạc xem chuyện gả con gái này có nên theo quy củ không, đi đường nhanh đến mức bàn chân cũng tạo ra gió luôn đó."

Người lớn mà, vốn cũng hệt như trẻ con mà thôi, thích náo nhiệt, yêu việc mừng.

Thời gian qua, cuộc sống trong nhà Phùng Thị dư dả, con cháu cũng đều hiếu thuận, đối với bà cụ mà nói, thật sự là không có chuyện gì cần phải quan tâm, người này cũng càng ngày càng lười nhát.

Người càng lười nhác, không có mục tiêu, không có thứ gì để chờ đợi, trong lòng cô đơn không nói, cũng không có tinh thần gì, đối với người già mà nói là không được tốt.

Lúc này bận rộn, thấy phải sắp xếp việc cho người ta, mệt nhọc mấy ngày, nhưng tinh thần hoàn toàn khác biệt, đối với người già mà nói, trái lại quả là một chuyện tốt.

Phùng Thị nói sinh động như thật, Tô Mộc Lam nghe xong cũng hé miệng cười không ngừng, nhưng cũng tán đồng mà trực tiếp gật đầu: "Chuyện là như vậy sao."

Nói xong chuyện của Tiểu Thuý, hai người nói đến chuyện khác, cười cười nói nói, mãi đến trời tối mới ai đi đường nấy.

Lại qua mấy ngày, Bạch Vĩnh Hòa với Bạch Mễ Đậu mới từ huyện học trở về.

"Sao bây giờ lại quay về?" Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên hỏi.

Nhớ trước kia Bạch Mễ Đậu từng nói, phải đợi đến tiết Đoan Ngọ mới được nghỉ, lúc này chẳng qua chỉ mới cuối tháng hai, cũng chỉ mới khai giảng được một tháng mà thôi.

"Hai người bọn họ trở về đây là báo tin vui."

Chính là Quách chưởng quỹ đưa Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hoà về đây, lúc này mặt mũi đầy ý cười: "Hai người họ thi huyện đều nổi danh trên bảng đấy, đây chính là một chuyện rất đáng mừng, nhất là Vĩnh Hòa, thi được thành tích tốt đứng thứ hai, tuy Mễ Đậu hơi kém một chút, nhưng cũng không tính hạng chót, xem như là phần giữa chếch xuống dưới một chút."

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.

Bạch Vĩnh Hòa đọc sách nhiều năm, vỡ lòng cũng sớm, thi đứng hạng hai cũng chẳng có chuyện gì lạ.

Còn Đậu Mễ đây, tuổi tác nhỏ, thời gian đọc sách cũng ngắn, thi được hạng giữa cũng bình thường thôi.

Lần đầu thi thi huyện đã có thể thi đậu, đối với Bạch Mễ Đậu mà nói hoàn toàn là điều cực kì tốt rồi.

Nhưng chuyện Bạch Mễ Đậu đi thi huyện, Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường hoàn toàn không biết một chút nào cả.

Vợ chồng hai người liếc nhìn nhau, trên mặt không có biểu cảm, chỉ tiễn Quách chưởng quỹ muốn về Linh Lung Các đi, lại cho nhét một chút điểm tâm cho Bạch Vĩnh Hoà, xem như chúc mừng cậu bé.

Sau khi người ngoài đều đi cả rồi, lúc này Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường mới đi đến nhà chính với Bạch Mễ Đậu.

"Cuộc thi huyện, lý ra phải là hiền tài có bốn người trong thôn và tú tài tiến cửa mới có thể tham dự, sao con lại làm được?" Bạch Thạch Đường hỏi.

"Con lén lút tìm thúc công lý chính, bảo thúc ấy tìm người trong thon giúp con, lại tìm tiên sinh huyện học, để tiên sinh giúp con tìm học sinh của người, cùng nhau giúp con tiến cử hiền tài." Bạch Mễ Đậu trả lời như thế.

Bạch Thạch Đường nhìn Bạch Mễ Đậu một cái: "Sao chuyện như vậy mà không nói với người nhà một tiếng?"

Bạch Mễ Đậu gãi đầu một cái: "Con cũng chỉ muốn thử một lần, đi theo Vĩnh Hoà ca ca chơi thôi, không ngờ sẽ kinh động đến mọi người, cũng muốn đợi có kết quả lại nói với mọi người."

Rất hiển nhiên, Bạch Mễ Đậu muốn tốt khoe xấu che với người nhà."

Tô Mộc Lam nghe thấy lời này, đều có thể hiểu.

Mấy loại chuyện như học hành đây, làm sao nói chỉ vì hiểu lý lẽ, nhưng trong hoàn cảnh thời đại bấy giờ, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể làm được hiền giả, vẫn muốn có thể thi đậu công danh để trở nên nổi tiếng.

Bạch Mễ Đậu là con trai duy nhất trong nhà, đương nhiên cậu bé cũng gánh trên người áp lực nhất định rồi.

Tô Mộc Lam thầm thở dài trong lòng, muốn an ủi Bạch Mễ Đậu một phen.

Bạch Thạch Đường lại nghiêm nghị quát: "Bạch Mễ Đậu, con họ Bạch, là con trong nhà, con có cha có mẹ, có các tỷ tỷ, có người thân!"