Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 842: Hôn lễ



Bởi vì hôn lễ của Lục Cảnh Nghiễn và Vạn Tân Nguyệt.

Nên khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, đỏ rực cả mười dặm.

Pháo nổ từ cửa huyện thành đến trước cửa nhà Lục gia, dọc theo đường đi vẫn luôn không ngừng rải tiền mừng, khiến cho toàn bộ người trong huyện thành đều đến góp vui và xem náo nhiệt.

Chi thứ hai của Lục gia đã yên lặng trong nhiều năm, đây là chuyện vui đầu tiên nên có thể nói là cực kì long trọng, chẳng những bày tiệc lớn ở Lục gia để tiếp đãi khách khứa mà còn ở cửa ra vào làm một lều cưới, chỉ cần có người đến chúc mừng sẽ đều phát bánh cưới và tiền mừng.

Thậm chí ngay cả Thất Lý Hương, cửa hàng lẩu và Thuận Ý Trai mới khai trương cũng đều làm chương trình ưu đãi trong chín ngày, chỉ cần là khách hàng đến ăn cơm và mua đồ thì đều có thể được giảm giá đến tám phần.

Hoạt động này vừa triển khai thì không chỉ là người của huyện Tằng Ngân mà ngay cả những thôn trấn ở lân cận cũng có người đến xem náo nhiệt, muốn xem hôn nhân long trọng chưa bao giờ thấy như này có thể còn hoành tráng tới mức nào nữa.

Con đường chính trong huyện thành đều chật ních người và người.

Cố Tu Văn vì muốn đề phòng ngày hôm đó sẽ xảy ra nhiễu loạn nên đã lệnh cho tất cả nha sai của huyện nha phải lên đường phố để tuần tra, đảm bảo sự yên ổn trong huyện.

Mà nhóm người nha sai thì ngày thường cũng rất uy phong lẫm liệt, người bên ngoài nhìn thấy sẽ tự động nhường ra một "Vùng đất an toàn", nhưng lúc này cũng bị những người vây xem náo nhiệt hoàn toàn không nhìn, suýt nữa thì bị ép thành bánh thịt.

"Ôi trời ơi, hôm nay thật sự quá nhiều người rồi." Một nha sai vừa mới chen ra khỏi đám đông, đang đỡ cái mũ ở trên đầu, chỉnh lý lại quần áo của bản thân, lúc này mới có thể thở hổn hển một chút.

"Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm cũng không nhiều người như hôm nay."

"Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu có thể so với hôm nay sao? Kém xa! Ta đã làm việc ở huyện nha nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy huyện thành đông người như thế."

"Còn không phải bởi vì thanh danh hiện tại của Lục gia ở bên ngoài sao? Ta nghe nói hai ngày trước có tuyết lớn, Lục gia đã miễn tiền thuê nửa năm ở thôn trang, còn mở lều cháo, tặng áo bông và chăn bông, những người được nhận ơn huệ thì đương nhiên sẽ đến chúc mừng thôi."

"Còn không phải sao, việc vui như này thì quan trọng nhất chính là náo nhiệt, người càng nhiều, không khí sẽ càng thêm vui mừng, sau này phúc đức cũng càng nhiều hơn, bao nhiêu người ước mà không được đấy!"

"Ôi, các ngươi nói xem đợi đến năm sau là hôn lễ của Huyện thái gia và Lục tiểu thư rồi, có thể nào sẽ còn náo nhiệt hơn hôm nay nữa không?"

"Khẳng định là thế rồi! Huyện thái gia của chúng ta là người như thế nào chứ? Yêu dân như con, bao nhiêu người muốn lập bia công đức cho Huyện thái gia, tặng ô vạn dân đều bị Huyện thái gia từ chối, nói là không muốn làm mấy thứ này, khiến cho những người kia đều nghẹn lâu lắm rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ náo nhiệt một phen."

"Ông trời ơi, vậy sang năm thì chúng ta chẳng phải sẽ lại bị chen chúc một hồi?"

"Chen chúc một lần nữa thì sao đâu, thật ra ta còn mong ngóng sẽ được chen chúc nhiều hơn một lần cơ! Trước không nói vì Huyện thái gia, chúng ta cũng nên làm thế, như chuyện ngày hôm nay, Lục tiểu thư đều quan tâm chúng ta sẽ cực nhọc, nói thẳng là vất vả chúng ta rồi, còn tặng bạc cho chúng ta, lại gói thêm điểm tâm của Thuận Ý Trai cùng đưa đến trong nha môn, để sau khi chúng ta làm xong nhiệm vụ sẽ có cái ăn."

"Đây chính là lợi ích thực tế đấy, nếu như bị chen chúc một hồi mà được nhiều lợi ích như vậy thì ta đây tình nguyện mỗi ngày đều bị chen chúc…."

"Chậc, ngươi đây là rơi mắt vào trong hũ tiền rồi, chỉ nhìn đến tiền bạc sao? Nhanh đi làm việc đi, việc tốt về sau còn nhiều hơn nữa đấy!"

Mấy nha sai nói đùa một hồi, sau đó lại tự giải tán để giám sát mọi việc xung quanh.

Sự náo nhiệt của huyện thành diễn ra từ sáng sớm cho đến tận đêm khuya mới dần dần tan đi.

Khi đêm đã khuya thì Lục gia mới tiễn đi một đợt khách cuối cùng.

Lúc này, Vạn Tân Nguyệt đang ở trong phòng, nhàm chán nhìn chằm chằm vào khăn voan đỏ trước mặt mình.

Từ sáng sớm đến bây giờ, thứ này vẫn luôn che trên đầu nàng cả ngày rồi.

Nếu là bình thường thì thứ phiền toái như vậy đã sớm bị nàng kéo xuống rồi, phải ném rất xa mới cảm thấy thoải mái, nhưng hôm nay là hôn lễ của nàng và Lục Cảnh Nghiễn, phải do tân lang vạch khăn voan mới phù hợp quy củ.

Chỉ là bên ngoài náo nhiệt như vậy, thì có lẽ khách khứa đến mời rượu chúc mừng sẽ không ít, tửu lượng của Lục Cảnh Nghiễn cũng không được tốt, hôm nay lại rất vui mừng nên khẳng định sẽ uống say khướt rồi….

Vạn Tân Nguyệt suy nghĩ lung tung, sau đó cảm thấy ánh sáng đang xuyên qua lớp khăn voan đỏ đột nhiên tối sầm lại.

Sau đó một cán cân từ bên cạnh được di chuyển đến trước mặt nàng và nhẹ nhàng nâng khăn voan lên.

Bị bịt mắt cả một ngày nên hai mắt đã quen với bóng tối rồi, bây giờ đột nhiên được vén khăn lên, ánh nến đỏ tràn ngập trong phòng khiến cho Vạn Tân Nguyệt thấy vô cùng chói mắt, theo bản năng liền nhắm chặt mắt lại.

Lục Cảnh Nghiễn vội vàng cầm khăn voan đỏ trong tay chắn trước mặt Vạn Tân Nguyệt, để che một chút ánh sáng từ nến, đợi đến khi hai mắt của Vạn Tân Nguyệt đã thích ứng thì mới lấy xuống.

Vạn Tân Nguyệt dụi mắt một lần nữa rồi vươn tay ôm Lục Cảnh Nghiễn: "Lục ca ca, chàng đã tới rồi, chàng cũng không biết là ta đã nhàm chán cả ngày nay rồi."

"Biết nàng rất nhàm chán, cũng đã đói bụng rồi, nên đã sai người chuẩn bị một ít đồ ăn, nàng nhanh chóng ăn trước một ít đi." Lục Cảnh Nghiễn yêu thương vỗ mu bàn của Vạn Tân Nguyệt, sau đó đưa đũa cho nàng.

Áo cưới trên người rất rườm rà nên khi Vạn Tân Nguyệt nhận chiếc đũa thì cảm thấy hai cánh tay không đủ linh hoạt, nên liền dứt khoát đặt đũa xuống rồi vươn tay cởi quần áo trên người trước.

Nhưng áo cưới này được làm từng tầng một, trên đầu nàng lại có mũ cưới vô cùng nặng nề, cởi ra thật sự vất vả.

Lục Cảnh Nghiễn thấy vậy liền vội vàng đi đến hỗ trợ.

Chỉ là vừa mới thành thân, còn chưa uống rượu hợp cẩn, đã cởi quần áo như thế thì dù sao cũng cảm thấy không đúng lắm, Lục Cảnh Nghiễn đành phải giúp Vạn Tân Nguyệt gỡ mũ hỉ phức tạp kia xuống.

Hai người bận rộn một thời gian lâu mới có thể gỡ được mấy thứ kia xuống.

Vạn Tân Nguyệt cảm thấy cả người đều thoải mái hơn, cầm đũa vui mừng nhảy nhót ăn đồ ăn.

Mấy món ăn tinh xảo và ngon miệng, có thêm bánh hành, canh vịt măng chua, đều là những món ăn yêu thích ngày thường của Vạn Tân Nguyệt, nàng cũng đã đói bụng cả ngày rồi nên nhìn thấy mấy món ăn này thì càng thêm nổi trống trong bụng, cũng không quan tâm gì nữa, lập tức cắn miếng to ăn uống.

"Ăn chậm một chút." Thấy Vạn Tân Nguyệt đói như vậy nên Lục Cảnh Nghiễn đau lòng vô cùng, ngồi ở bên cạnh hỗ trợ gắp rau vào trong bát của nàng.

Trong miệng của Vạn Tân Nguyệt đang ngậm thức ăn nên nói chuyện cũng có hơi mơ hồ, không rõ tiếng: "Lục ca ca, chàng cũng ăn đi."

"Ừm, ta cũng ăn." Lục Cảnh Nghiễn gặp một đũa rau cần vào miệng, chậm rãi nhai.

Vạn Tân Nguyệt thấy hai mắt của Lục Cảnh Nghiễn sáng ngời, cử chỉ hành vi cũng không khác gì bình thường, liền lại gần ngửi ngửi, sau đó dứt khoát nâng mặt của Lục Cảnh Nghiễn lên và hôn một cái.

"Thật kì lạ, cả người chàng đầy mùi rượu nhưng lại không uống rượu sao?" Vạn Tân Nguyệt hỏi.

Trên môi của Lục Cảnh Nghiễn còn lưu lại mùi son ngọt ngào nồng đậm của Vạn Tân Nguyệt, hắn hơi liếm môi rồi cười nói: "Ta lấy lý do còn đang uống thuốc nên không thể uống rượu, đã từ chối tất cả khách khứa đến mời rượu."

Hôm nay chính là đêm tân hôn của hắn, vì vậy không muốn bản thân say rượu, như vậy sẽ quấy rầy đến đêm tân hôn của hắn và Vạn Tân Nguyệt.