Nếu như Bạch Thủy Liễu là ánh sáng mặt trời rực rỡ và ấm áp thì hắn cảm thấy bản thân chỉ là cây cỏ dại tầm thường trên mặt đất.
Còn là loại sẽ không thể nở hoa được.
"Ta nhìn trúng chính là bản thân huynh, cho dù nhà của huynh có hoàn cảnh như thế nào thì cũng không sao cả." Bạch Thủy Liễu cười nói: "Dù sao, người sống cùng ta đến khi đầu bạc là huynh mà, không phải sao?"
"Nếu như trong nhà không có tiền thì chúng ta cũng có tay có chân, tìm việc kiếm tiền là được, nếu phụ mẫu có tính tình không tốt thì chỉ cần tận sức hiếu thuận, tránh xa xung đột là được rồi, tóm lại là mọi thứ luôn luôn sẽ có biện pháp để giải quyết mà, ta không sợ hãi nên sao có thể ghét bỏ được?"
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của tiểu cô nương như dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trái tim khô cạn của Thiệu An Bình.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, giống như mặt trời đỏ rực đang từ từ dâng lên từ phía đông kia, làm cho trái tim đã lo lắng hồi lâu của hắn tìm thấy ánh sáng đã mất.
"Ừ!" Thiệu An Bình gật đầu thật mạnh.
Tiếp theo có hơi khẩn trương chà xát hai tay: "Vậy bây giờ ta sẽ đi lên huyện thành để xem nương của ta đã đến chưa, nếu là tới rồi thì ta lập tức sẽ bảo nương của ta đến nhà cầu hôn."
Vừa nói chuyện dứt lời thì Thiệu An Bình liền đi vào bên trong chuồng ngựa để dắt ngựa ra: "Phiền muội nói với Bạch thúc thúc một tiếng, ta mượn tạm con ngựa này một lúc, đến khi trở về sẽ trả lại cho thúc ấy."
Vừa nói xong thì Thiệu An Bình liền mở cửa lớn ra, xoay người lên ngựa, quăng roi là giục ngựa chạy như điên ra cửa.
Chỉ để lại Bạch Thủy Liễu đứng tại chỗ mở to hai mắt nhìn.
Cũng không biết đi thay quần áo trước hay sao, trên người của hắn còn có vết dầu bắn tung tóe do ngày hôm qua đã giúp đỡ làm cơm chiều đấy.
Hơn nữa đã ở trong sân ngồi cả một đêm thì toàn thân sợ là đều đã lạnh lẽo rồi, cũng không khoác thêm quần áo vào, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn miếng nào mà đã chạy nhanh lên huyện thành như vậy thì sợ là càng dễ bị nhiễm lạnh, sẽ bị cảm cúm mất.
Chỉ là….
Nôn nóng như vậy chỉ vì muốn cho nương của hắn đến nhà cầu hồn sao?
Bạch Thủy Liễu mím môi, hiểu ý nên nở một nụ cười.
Lại đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới bưng chậu nước đi rửa mặt.
Bởi vì hai đứa trẻ Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh đã tỉnh dậy từ sớm nên Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thật ra cũng đã dậy từ sớm rồi, khi nghe thấy động tĩnh ở trong sân thì cũng không đi ra ngoài nhưng cũng nghe đầy đủ câu chuyện vừa rồi.
Nhìn thấy nữ nhi nhà mình đã có người trong lòng thì Tô Mộc Lam hơi mím môi mỉm cười: "Người trẻ tuổi kia đúng là tuổi trẻ hừng hực, ra quyết định nhanh chóng như vậy."
"Nhưng mà cũng bởi vì tuổi trẻ hừng hực nên tình cảm này mới đáng quý."
Tình cảm thuần túy, không pha trộn quá nhiều lợi ích liên quan và suy nghĩ về tương lai, đa phần chỉ là cảm nhận trực quan thấy phù hợp hay là không phù hợp mà thôi.
"Có lẽ là thế." Biểu cảm của Bạch Thạch Đường có chút khó coi: "Nhưng mà không biết vì sao, ta nhìn thằng nhãi Thiệu An Bình kia có chút không vừa mắt."
"Nhưng hai ngày trước ta còn nhớ rõ là chàng đã khen hắn kiên định và ổn trọng, làm việc tận tâm tận sức, khen thành một đóa hoa cơ mà?" Tô Mộc Lam nhướng cao lông mày lên.
"Thời gian vẫn luôn thay đổi, nên quan điểm về một người cũng có thể biến hóa theo thời gian mà."
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu suy nghĩ của Bạch Thạch Đường thì Tô Mộc Lam ở bên cạnh cười trộm.
Nhìn không vừa mắt cũng là điều bình thường, dù sao thì bông hoa mà nhà mình đã vất vả nuôi dưỡng, suốt ngày tỉ mỉ che chở, tận tâm chăm sóc, đột nhiên có một ngày xuất hiện một người, ngay cả chậu hoa cũng đều bưng đi mất thì cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không chịu nổi.
Ngay cả nàng lúc này vừa vui vẻ thay Bạch Thủy Liễu vì cô bé có mối tình đầu, nhưng vừa nghĩ đến nữ nhi nhà mình sau này sẽ phải rời khỏi nhà và đi sinh hoạt ở nhà khác thì vẫn cảm thấy mất mát.
Ôi….
Đúng là làm phụ mẫu, trong lòng có rất nhiều mâu thuẫn.
Bởi vì biết được tâm tư của Bạch Thủy Liễu và Thiệu An Bình nên buổi gặp mặt hôm nay cũng được Tô Mộc Lam tìm lý do để từ chối.
Bạch Thủy Liễu thấy vậy nên trong lòng đại khái cũng đã hiểu rõ, nhưng mà cũng không nói quá nhiều ở trước mặt Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.
Dù sao Thiệu An Bình đã đi lên huyện thành rồi, có chuyện gì thì chờ hắn dẫn mẫu thân của hắn đến nhà rồi nói sau.
Bởi vì hôm nay không có gì cần làm nên Bạch Thủy Liễu liền ở trong nhà nhân cơ hội làm một số món ăn ngon cho gia đình, cũng có thể ở bên cạnh cha nương cùng mấy đệ đệ và muội muội.
Bên này thì Thiệu An Bình giục ngựa chạy như bay lên huyện thành.
Bởi vì hắn vẫn luôn thúc ngựa chạy như điên, hơn nữa thời gian xuất phát từ thôn Bạch gia vẫn là sáng sớm, nên khi đến huyện thành thì cổng thành còn chưa mở ra.
Thủ vệ gác cổng thành nhìn thấy cả người hắn đều là sương lạnh, nhưng trên mặt lại không có bất kì lo lắng gì cả, ngược lại thì khóe miệng gần như sắp kéo đến tận lỗ tai rồi, liền cười hỏi: "Nhìn bộ dáng này của ngươi thì gặp được chuyện vui gì hả?"
"Việc vui, chuyện vui vô cùng lớn." Thiệu An Bình cười ngây ngô.
Cười thành bộ dạng này thì chắn hẳn là chuyện vui cực kì to lớn rồi.
Hơn nữa nhìn tuổi tác của Thiệu An Bình như vậy mà đã có chuyện vui rồi thì đại khái cũng chỉ có hai loại, một là công thành danh toại, hai là hôn nhân đại sự.
Cho dù là loại chuyện nào thì cũng là chuyện đáng giá vui vẻ.
Vốn dĩ thủ vệ bởi vì phải trực đêm nên bây giờ đã vô cùng mệt mỏi, lúc này nhìn thấy ý cười trên khuôn mặt của Thiệu An Bình nên cũng thấy thoải mái và vui vẻ theo, chỉ nói: "Nhưng mà không đúng lúc là ngươi đến thật sự quá sớm, cho dù là có chuyện vui to lớn cỡ nào thì cũng phải chờ thêm một nén nhang nữa, lúc đó thì cổng thành mới mở."
"Không sao, không sao, ta có thể chờ được."
Lúc này cũng đã có người đứng chờ trước cổng thành, Thiệu An Bình thấy vậy nên liền xuống dắt ngựa đi đến bên cạnh để xếp hàng.
Cũng không nóng vội chen lên phía trước.
Thanh niên này tuy rằng vô cùng vui mừng nhưng cũng là một người hiểu quy củ và biết lễ phép.
Thủ vệ cười ha ha, sau đó liền nhìn kỹ canh giờ, đợi sau khi một nén hương trôi qua thì liền cùng với người bên ngoài mở ra cổng thành nặng nề này.
Thiệu An Bình gõ gót chân nhìn xung quanh một hồi lâu, cuối cùng cũng đến lượt bản thân vào thành nên liền cuống quýt dắt ngựa đi vào trong.
Đợi đến khi đi qua cổng thành, thấy người đi trên đường cũng không nhiều lắm nên liền xoay người lên ngựa, hỏi thăm quán trọ tốt nhất trong huyện thành rồi chạy như bay qua đó.
Một đường đi thẳng đến Bồng Lai Cư, nghe được hôm qua có một vị phu nhân họ Tề đã đến nơi này, sau khi hỏi rõ ràng người ở phòng nào thì Thiệu An Bình liền giao ngựa cho tiểu nhị của quán trọ rồi bản thân tự mình lên lầu, gõ cửa ầm ầm.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, xuất hiện một vị phụ nhân xinh đẹp chỉ kịp khoác áo bên ngoài, tóc còn chưa kịp sửa sang lại, nhìn thấy người đứng ở cửa là Thiệu An Bình thì nhất thời tức giận: "Nghe tiếng gõ cửa này đã biết là con rồi."
"Con đến cũng đúng thời gian quá đấy, đã biết tin tối hôm qua ta mới đến huyện thành này hay là con để lại cơ sở ngầm trong quán trọ vậy?"
"Không phải, đều không phải, chẳng qua là trùng hợp mà thôi."
Thiệu An Bình ngay cả ngồi cũng không ngồi, chỉ túm lấy Tề thị, người đang tính rót một chén trà để uống: "Nương nhanh chóng thu thập một chút rồi sau đó đi theo con đi."
Vừa nói chuyện thì Thiệu An Bình bắt đầu lấy quần áo từ trên giá treo xuống đưa cho Tề thị: "Thời gian có chút gấp gáp, cũng đừng ăn sáng nữa, nương thay quần áo, sau đó rửa mặt chải đầu, trang điểm một chút, rồi chúng ta cùng đi luôn."
Vừa dứt lời thì Thiệu An Bình lại dừng lại một chút, sau đó nói: "Đúng rồi, có cần phải mua thêm chút đồ vật gì đó hay không?"