Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 873: Xuất giá



Bạch Thạch Đường lúc này cũng không biết nên nói gì để an ủi nàng nữa, chỉ biết cầm thật chặt tay nàng.

Hôm nay là ngày vui của Bạch Thủy Liễu, tuy rằng cũng có tập tục khóc gả nhưng cũng là tân nương khóc chứ không phải là nhạc mẫu khóc.

Đối với một cô nương khi xuất giá thì tuy rằng trong lòng cũng có niềm vui và hy vọng về tương lai, nhưng mà càng nhiều hơn đó chính là không nỡ rời xa nhà mẹ đẻ, và sự thấp thỏm bất an đối với cuộc sống sắp phải đối mặt.

Nếu như lúc này phụ mẫu biểu hiện quá mức không nỡ thì đối với Bạch Thủy Liễu chính là càng thêm khuếch đại sự thấp thỏm.

Tô Mộc Lam hiểu rõ đạo lý này nên đành phải nén chặt sự không khó chịu của bản thân xuống, lau khô nước mắt và làm ra bộ dạng vô cùng vui mừng.

Ba tỷ đệ Bạch Lập Hạ cũng là như thế.

Cho do có bao nhiêu không nỡ chia xa thì trên khuôn mặt cũng là tràn đầy tươi cười.

Bạch Thủy Liễu sao có thể không nhìn ra được người nhà đang cố gắng vui vẻ, nhưng lúc này thì nàng cũng chỉ đành cố nén sự khó chịu trong lòng xuống, không biểu lộ nhiều trên mặt.

Nhưng cho dù có nhẫn nhịn như thế nào thì cảm xúc của con người vẫn sẽ biểu hiện ra bên ngoài.

Thiệu An Bình tất nhiên cũng nhận thấy được bầu không khí lúc này, sau khi cùng với Bạch Thủy Liễu thực hiện nghi lễ bái lạy phụ mẫu thì lại hướng về phía Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đoan chính dập đầu mấy cái: "Cha nương cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thủy Liễu, chắc chắn sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất nửa phần."

Thiệu An Bình là một đứa trẻ thành thật và ổn trọng, qua hai năm tiếp xúc thì Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng đã có chút hiểu biết với hắn, chỉ liên tục gật đầu.

Tô Mộc Lam lại kéo tay của Bạch Thủy Liễu, dặn dò thêm một số chuyện.

Chẳng hạn như, đến nhà chồng thì phải chăm sóc tướng công, hầu hạ cha mẹ chồng, nếu gặp phải chuyện gì thì không nên hành động bộp chộp theo cảm xúc, có chuyện thì nhất định phải báo tin về cho gia đình.

Nếu như bởi vì khoảng cách quá xa không tiện gửi thư thì có thể liên lạc với Liêu chưởng quầy để nhờ hắn giúp đỡ.

Nếu trong tay không có đủ tiền bạc thì nhất định phải nói với trong nhà, việc kinh doanh và tiền bạc kiếm được đều là chuẩn bị cho tỷ đệ bọn họ, không cần phải đau lòng điều này.

Nếu là có thời gian rảnh rỗi thì phải thường xuyên trở về thăm nhà….

Đều là một ít việc nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Bạch Thủy Liễu cẩn thận lắng nghe, và đều đồng ý tất cả, nhưng cũng nắm hai tay của Tô Mộc Lam thật chặt.

Giờ lành đã đến, kiệu hoa sẽ được nâng ra khỏi cửa, đợi cho đến khi ra khỏi thôn Bạch gia thì sẽ đổi sang xe ngựa và chạy tới phủ thành.

Không thể chậm trễ thời gian nên Tô Mộc Lam liền nuốt xuống tất cả những lời chưa nói xong, chỉ lưu lại một câu: "Phải chăm sóc bản thân thật tốt."

"Vâng." Bạch Thủy Liễu gật đầu, sau đó được Bạch Mễ Đâu cõng ra kiệu hoa.

Đợi đến khi rèm của kiệu hoa được buông xuống, tiếng chiêng trống bên tai lập tức vang lên thì nước mắt đã cố nén hồi lâu tại thời điểm này lập tức tuôn rơi mãnh liệt, Bạch Thủy Liễu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nức nở khóc lên.

Tân nương khóc được coi là việc vô cùng may mắn.

Người đưa dâu vây quanh Thiệu An Bình và kiệu hoa cùng ra khỏi cửa.

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường, dẫn theo Bạch Lập Hạ, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, hai mắt đẫm lệ đưa tiễn đến cửa.

Tiền mừng và kẹo hỉ được rải dọc đường đi, màu đỏ rực rỡ làm nổi bật lên sự vui mừng của hôm nay.

Hôn lễ của Bạch Thủy Liễu và Thiệu An Bình đã diễn ra long trọng và vô cùng thuận lợi.

Ngày thứ ba sau hôn lễ chính là ngày lại mặt.

Nếu là người gả xa thì không cần phải quá để ý đến ngày này, chỉ cần hướng về phía nhà mình, nhìn về phương xa, sau đó cùng trượng phu bái lạy cúi đầu thì cũng xem như đã hoàn thành nghi lễ.

Nhưng Thiệu An Bình và Bạch Thủy Liễu thì đến buổi trưa đã tới thôn Bạch gia rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và buồn ngủ của hai đứa nhỏ nên Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng đoán được là hai đứa muốn gấp rút trở về để kịp ăn cơm trưa, có lẽ là đến nửa đêm là sẽ lên đường trở về.

Nhưng mà điều này cũng đủ để chứng minh Thiệu An Bình vô cùng kính trọng Bạch gia, cũng rất yêu thương và đau lòng Bạch Thủy Liễu.

Sự lo lắng trong lòng của Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng coi như là được thả xuống.

Chung thân đại sự của Bạch Thủy Liễu coi như là đã hoàn thành, tiếp theo là phải quan tâm đến mấy đứa nhỏ còn lại.

Bạch Lập Hạ đã qua mười lăm tuổi, sang năm sẽ là mười sáu tuổi, nếu không thu xếp từ bây giờ thì sau này tuổi tác lớn hơn sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của cô bé.

Tô Mộc Lam tìm một thời gian để hỏi suy nghĩ của Bạch Lập Hạ, cũng tiết lộ rằng cuối năm có rất nhiều bà mối đến nhà cầu hôn, cũng nói suy nghĩ của bản thân cho Bạch Lập Hạ nghe, cũng hỏi xem cô bé có nguyện ý đi xem mặt với một số người hay không.

Kết quả là chưa giới thiệu được ai thì Bạch Lập Hạ đã liên tục xua tay: "Nương, tuổi tác của con vẫn còn nhỏ, không muốn quan tâm quá sớm đến chuyện này, con vẫn còn muốn ở bên cạnh cha nương thêm hai năm nữa, coi như là tận lực bày tỏ tấm lòng hiếu thảo của con."

Nghe cô bé nói như vậy thì Tô Mộc Lam không khỏi chớp mắt một chút.

Giọng điệu cùng với lời nói này sao lại quen thuộc vậy, đây không phải là giống hệt như lời nói mà Bạch Vĩnh Hòa đến bây giờ vẫn dùng để từ chối việc làm mai của Phùng thị sao.

Có vẻ như tình huống của Bạch Lập Hạ cũng không khác biệt lắm với Bạch Vĩnh Hòa.

Tô Mộc Lam tiến đến trước mặt Bạch Lập Hạ, mở miệng hỏi: "Nói cho nương nghe một chút, bộ dạng của hắn như thế nào, tính tình ra sao? Có đẹp như cha con hay không?"

"Cũng được, bộ dạng không tính là kém…."

Bạch Lập Hạ vừa nói ra thì rất nhanh đã phát hiện ra không đúng, vội vàng sửa miệng: "Điểm duy nhất không tốt chính là bây giờ còn đang không biết người ở đâu."

Liếc nhìn bộ dạng hoảng sợ của Bạch Lập Hạ, thì vẻ mặt của Tô Mộc Lam có hơi trêu chọc: "Được rồi, nói với nương một câu xem, cuối cùng thì là tiểu lang quân có bộ dạng như thế nào mà khiến cho Lập Hạ tâm cao khí ngạo nhà ta bị mê mẩn vậy?"

Đã bị nhìn thấu hoàn toàn nên Bạch Lập Hạ có chút ngượng ngùng gãi lỗ tai: "Chủ yếu là vẫn chưa có gì chính xác để nói cả, chuyện này còn phải chờ thêm một chút nữa mới được."

"Như vậy." Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu con đã vừa ý như thế thì chờ thêm một chút cũng không sao, việc hôn nhân vẫn phải chú trọng đến tình đầu ý hợp mới được."

Tuy rằng bây giờ tình đầu ý hợp nhưng chưa chắc là cuộc sống phu thê cả đời sẽ hòa thuận ân ái.

Tuy nhiên vẫn còn an toàn hơn là bây giờ không có cảm xúc gì, chỉ hy vọng là sau khi chung sống lâu dài sẽ sinh tình.

Về vấn đề này thì Tô Mộc Lam vẫn kiên trì lối suy nghĩ củba người hiện đại, cảm thấy nên cung cấp cho mấy đứa nhỏ đủ sự tự do và dân chủ.

Bạch Lập Hạ thấy Tô Mộc Lam nói như vậy thì trong lòng cũng cảm ơn sự khoan dung của nương dành cho mình, không giống như những gia đình bình thường, sẽ tùy ý gả nữ nhi ra ngoài, chỉ cười nói: "Cảm ơn nương."

"Con vui vẻ thì nương sẽ vui vẻ, cảm ơn nương làm cái gì?" Tô Mộc Lam yêu thương xoa đầu của Bạch Lập Hạ, mím môi mỉm cười: "Được rồi, nhanh chóng dọn dẹp để đi ngủ sớm đi, sáng mai không phải là con muốn đi theo cha để đặt mua chút hàng Tết hay sao?"

Gần đến lễ mừng năm mới rồi nhưng vẫn còn một số đồ chưa chuẩn bị ổn thỏa.

"Vâng." Bạch Lập Hạ hưng phấn gật đầu đồng ý.

Năm nay, mặc dù bởi vì Bạch Thủy Liễu không thể về nhà nên có chút cô đơn, nhưng Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh đã hơn một tuổi rồi, là tuổi mà có thể đi, có thể chạy, có thể nghịch ngợm rồi.

Cả ngày đều đi theo ba tỷ đệ Bạch Lập Hạ, muốn được ôm một cái, hôn một cái, phải ôm giơ lên cao, thậm chí còn muốn đi theo đốt pháo hoa, xem pháo nổ.

Nhưng mà hai huynh muội này lại đều nhát gan, còn chưa đợi đến lúc mấy đứa trẻ khác ném pháo ra, chỉ cần thấy bọn nhỏ đốt dây pháo là liền vội vàng chui vào trong lòng của ca ca tỷ tỷ nhà mình rồi nhắm mắt bịt tai lại. Điển hình của người vừa nhát gan nhưng lại mê chơi.