Con phố dài nhộn nhịp người qua lại, hai bên cửa hàng san sát nhau, những người bán hàng rong cất cao giọng rao hàng, dòng người muôn hình muôn vẻ đi qua trước mắt Bạch Lập Hạ.
Chủ duy nhất lại không thấy hình bóng của Khương Hoán Nhuận.
Trong mắt Bạch Lập Hạ mông lung mờ ảo, như có sương mù bay lên, tiếp đó cô bé hơi hơi lắc lắc đầu.
Có rất nhiều người họ Khương, tri phủ họ Khương có lẽ không chỉ có mỗi mình nhà hắn, chưa chắc vị Khương giải nguyên này là Khương Hoán Nhuận.
Khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi……
Bạch Lập Hạ sụt sịt cái mũi, buồn bã mất mát mà đi về phía Linh Lung Các.
"Làm phiền, xin hỏi cô nương có đồng ý cho đi cùng hay không?"
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, làm Bạch Lập giật nảy mình, khi quay đầu nhìn lại thì thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.
Chẳng qua lúc này gương mặt mang theo vẻ chật vật hết sức.
Có lẽ là bị người xô đẩy, cho nên xiêm y hơi không chỉnh tề, búi tóc cũng nghiêng lệch, vài sợi tóc cũng bị rơi rụng xuống, trên má cũng dính một ít vết bẩn……
Tình trạng cả người như vậy thoạt nhìn không ổn chút nào.
Thế mà người nọ lúc này dường như cũng không để ý đến chuyện này, chỉ nghiêm chỉnh mà hướng về phía Bạch Lập Hạ vái chào, khi đứng thẳng người dậy, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.
Bạch Lập Hạ sụt sịt cái mũi, nén nuốt nước mắt vào trong, giả vờ giận dữ nói, "Đã thành dáng vẻ này mà còn cười được nữa à?"
"Mỗi lần gặp nàng đều là dáng vẻ này, ta cũng quen rồi." Khương Hoán Nhuận sờ sờ cái mũi.
"Nói thế cũng đúng…" Bạch Lập Hạ "Phụt" cười ra thành tiếng.
Lần đầu tiên là sứt đầu mẻ trán khi không mua diều được.
Lần thứ hai là vì đi ăn cơm ở quán Nhất Phẩm Hương, kết quả quên mang bạc, suýt nữa còn bị giữ lại ở nơi đó.
Lần thứ ba là vì làm rơi mất bạc, không thể không đi bộ trở về huyện thành, đói bụng vài ngày, giày bị mài mòn rách nát hết.
Lúc này, vốn định là đỗ đạt Giải nguyên muốn trở về một cách hoành tráng, tranh thủ làm một người tiên y nộ mã, thiếu niên phong độ ngời ngời, sửa lại ấn tượng chật vật không chịu được của dĩ vãng, kết quả gặp phải chuyện như vậy, vẫn không có gì thay đổi.
Đây có lẽ chính là số mệnh.
Đặc biệt khi hắn trong bộ dạng chật vật như vậy, luôn có một người không hề ghét bỏ hắn chút nào, ngược lại nhiều lần ra tay cứu viện hắn, chính là số mệnh của hắn.
Khương Hoán Nhuận nhận mệnh.
"Được rồi, nhanh đi vào sửa sang lại một chút, ta đi tìm một bộ quần áo có thể mặc được cho ngươi." Bạch Lập Hạ vừa luôn miệng thúc giục, vừa dặn dò tiểu nhị đứng ở bên cạnh đi tìm xiêm y.
Khương Hoán Nhuận đi theo vào Linh Lung Các, tới trong hậu viện thì sửa sang lại một phen, đổi mới xiêm y.
Có tiểu nhị dâng nước trà lên.
"Lần này lại nhờ nàng rồi." Khương Hoán Nhuận luôn miệng nói lời cảm tạ.
"Nói mới nhớ, lần nào cũng là ta giúp ngươi một phen." Bạch Lập Hạ nở nụ cười hơi mang theo bỡn cợt.
"Đúng vậy." Khương Hoán Nhuận nhếch miệng cười cười, "Lại nói tiếp, lúc này ta còn gặp phải một chuyện khá khó nhằn, nàng có thể giúp ta hay không?"
"Chuyện gì?" Bạch Lập Hạ nhếch lông mày lên hỏi.
"Năm nay ta đã mười bảy tuổi, trong nhà thúc giục hôn sự, mẫu thân càng ngày càng lải nhải nhiều, ta nghĩ chuyện này một mình ta thật sự không thể thực hành được, nàng không ngại giúp ta một phen, chịu thiệt thòi một chút, gả cho ta nhé?"
Khương Hoán Nhuận nói một cách hết sức trắng trợn và thẳng thắn.
"Chuyện này……" gương mặt Bạch Lập Hạ ửng đỏ, nhưng cũng nhếch lông mày lên, "Chuyện này có lợi gì đối với ta không?"
"Đương nhiên có rồi, sau này toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều tuân theo ý của nương tử mà làm."
Vẫn còn chưa được đồng ý, vậy mà Khương Hoán Nhuận đã xưng hô với nàng thành nương tử.
Không thể không nói, da mặt của con người không phải ai cũng dày như nhau.
"E là còn chưa đủ." Bạch Lập Hạ như suy tư gì đó, hài hước nói, "Cưới vợ cần phải có tam môi lục sính, chẳng lẽ chỉ một câu này của ngươi mà đã muốn tống cổ ta đi sao?"
"Vừa mới nói rồi, hết thảy đều phải làm theo ý của nương tử, nương tử muốn, vi phu tự nhiên làm theo tất cả." Khương Hoán Nhuận cười khoái chá, "Hết thảy dựa theo yêu cầu của nàng là được."
Bạch Lập Hạ cười đến mức khuôn mặt càng ửng hồng thêm thêm, "Đã vậy thì ta đây không khách sáo nữa." Như vậy, chính là đồng ý rồi.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đứng ở bên ngoài, đưa mắt liếc nhìn nhau, vươn tay muốn đẩy cửa, nhưng sau đó lại thu tay trở về.
Con gái lớn có nhiều suy nghĩ trong lòng, có lẽ câu nói ứng nghiệm với chính Bạch Lập Hạ.
Trước đó đối với việc cầu hôn từ chối ba bốn lần, hiện tại xem ra, là sớm đã có người trong lòng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hai người là lưỡng tình tương duyệt, vả lại thời gian có lẽ đã từ lâu rồi.
"Thoạt nhìn, nhà chúng ta lại chuẩn bị tổ chức một chuyện vui rồi" Tô Mộc Lam chớp đôi mắt một chút.
"Đích xác." Bạch Thạch Đường cũng gật gật đầu theo.
Hai vợ chồng đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, sau đó dẫn Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh đi vào trong cửa hàng chọn lựa vải dệt.
Bạch Lập Hạ và Khương Hoán Nhuận nói chuyện trong chốc lát, sau khi tiến vào cửa hàng, nhìn tiểu nhị đang ở chỗ kia bận rộn chạy đi chạy lại, tò mò dừng lại một chút hỏi "Đang có đại khách hàng sao?"
"Phu nhân và lão gia đã trở lại, mang theo tiểu thiếu gia cùng tứ tiểu thư ở trên lầu chọn lựa vải dệt." Một tiểu nhị đáp lời nói.
"Cha mẹ đã trở lại?" Bạch Lập Hạ lập tức vui mừng khôn xiết, rồi lại hơi kinh ngạc một chút "Nhưng mà cha mẹ trở về, đi chọn vải dệt làm gì?"
Vải dệt dùng trong nhà đều được đưa đến nhà đúng hẹn, rất ít khi phải đặc biệt tới tận đây chọn lựa nguyên liệu.
"Nghe nói là trong nhà sắp tổ chức việc hỉ, cho nên xem trước một cái để chuẩn bị sớm." Tiểu nhị cười đáp.
Khương Hoán Nhuận nhìn về phía Bạch Lập Hạ, "Trong nhà có việc hỉ gì thế?"
Bạch Lập Hạ đỏ mặt, lấy khuỷu tay chạm chạm vào Khương Hoán Nhuận, "Còn hỏi sao? Ý của cha mẹ e là phải bảo cha mẹ ngươi tới một chuyến."
Chuyện hôn nhân đại sự của con gái trong nhà thì phải nghe theo cha mẹ, lời người mai mối, việc cầu hôn còn phải do cha mẹ Khương Hoán Nhuận tới mới ổn thỏa được.
"Cha mẹ đã ở trên đường, mang nhiều đồ vật, xe ngựa di chuyển thong thả, ta ra roi thúc ngựa, tới trước mà thôi."
Khương Hoán Nhuận nói, "Nếu nhạc phụ nhạc mẫu đều đang ở đây, tiểu tế cần phải đến bái kiến một phen, làm phiền nương tử dẫn đường."
"Mồm mép dẻo quẹo." Bạch Lập Hạ ném ánh mắt xem thường về phía hắn, sau đó lại cười ha hả, đi lên phía trước dẫn đường, hướng về phía lầu hai của Linh Lung Các.
Hai người Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam đứng ở bên cạnh chờ một hồi lâu, hai người đều không tự chủ được mà sờ sờ cái mũi.
"Nương tử, nàng nói xem con rể nhà chúng ta liệu ánh mắt có phải là không được tốt hay không."
"Ta thấy ánh mắt của con gái nhà chúng ta cũng không ổn lắm…"
"Được rồi, hiện tại ta nghĩ nên đi chọn một cái nhã gian đã." Bạch Thạch Đường cười nói, "Chờ lát nữa có thể gặp con rể tương lai một cách tử tế."
"Nói đến việc ăn, ta hơi thèm bánh hạt dẻ." Tô Mộc Lam tặc lưỡi nói.
"Thế thì ta tạm đi Thuận Ý Trai mua bánh hạt dẻ cho nàng nhé." Bạch Thạch Đường cười nói, cầm ngón tay Tô Mộc Lam nói, "Ta thấy mua thêm một ít bánh cuộn Như Ý đi, mấy ngày trước ta nghe thấy nàng nhắc mãi muốn ăn nó."
"Được." Tô Mộc Lam cười gật gật đầu.
Bạch Thạch Đường gật đầu, chuẩn bị ra cửa, lại chạm mặt Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đang đi tới.
"Sao hai con lại ở chỗ này?"
Hai chị em đưa mắt nhìn nhau.
Hai bọn họ đã ở chỗ này rất lâu rồi mà?
"Vừa vặn ta muốn đi Thuận Ý Trai mua điểm tâm, hai con muốn ăn cái gì không?" Bạch Thạch Đường hỏi.
"Chắc là không ạ…"
Hai người lắc lắc đầu.
Vừa rồi đã no rồi, cảm ơn.
"Thế cũng được." Bạch Thạch Đường không hề truy vấn nữa, chỉ nhanh chóng bước đi, ngoài miệng còn nhắc mãi mấy loại thức ăn mà nhiều ngày nay Tô Mộc Lam muốn ăn, tính toán có nên mua mỗi thứ một ít hay không.
"Ánh mắt của cha, e là cũng không được tốt đi." Bạch Mễ Đậu lén nói cùng Bạch Lập Hạ.
"Nói bậy gì thế, đó là vì trong mắt cha chỉ có nương, chẳng nhìn thấy ai ở trong mắt nữa." Bạch Lập Hạ cũng lười nói với Bạch Mễ Đậu, chỉ duỗi tay đi ôm Bạch Chí Nghị cùng Bạch Vũ Linh.
Bạch Mễ Đậu cũng cùng đi xem đệ đệ và muội muội đã lâu không được gặp.
Bốn đứa trẻ rất nhanh tụ lại một chỗ ở hậu viện chơi đùa.
Mặt trời lặn xuống phía tây, hoàng hôn ngày mùa thu, ánh chiều tà sái đầy đất, làm thế gian vạn vật được bao phủ một tầng ánh sáng mộng ảo.
Tô Mộc Lam nhìn tất cả mọi thứ mình có, khuôn mắt tràn đầy hạnh phúc.