Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 105: ĐÁNH CƯỢC (Gia Tần)



"Lăng, chị thấy đẹp không?" Tần Dạ Ngưng xách váy cưới xoay một vòng trước gương, nhưng thấy Nghiêm Gia Lăng đang thẫn thờ, vốn không thèm quan tâm mình, nàng nhếch môi, "Nghiêm Gia Lăng, chị có thể chú tâm chút không hả?!"

"Chị rất chú tâm mà!", Nghiêm Gia Lăng cười cười đứng dậy khỏi sofa, đi tới bên cạnh nhị tiểu thư, tay xoa cằm, lượn một vòng quanh nàng, trầm trồ khen, "Đẹp, thật sự là quá đẹp. Đẹp đến mức ma chê quỷ hờn!"

"Thấy ghét!" Tần Dạ Ngưng chán nản giậm chân cái đùng, niềm vui hiện lại trên mặt, "Đẹp thiệt đó hả?"

"Đẹp thiệt mà, nhưng mà màu này...", Nghiêm Gia Lăng lưỡng lự một chút, hơi nhíu mày, "Màu hồng là để mặc lúc tái hôn đúng không ta?"

"Em hỏi chị nhìn có đẹp không, đâu có mượn chị quan tâm chuyện tái với chả hôn!"

"Đẹp, nhìn đẹp lắm! Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp nhất trần nói nghe?" Nghiêm Gia Lăng ghì giọng ra vẻ gương thần nói, "Đương nhiên là Tần nhị tiểu thư của chúng ta đẹp nhất rồi!" Nghe "Gương" trả lời như vậy, Tần Dạ Ngưng thầm vui trong bụng, nàng gọi nhân viên đang đứng một bên tới, "Lấy cho tôi một bộ Vest Tây tới đây, chồng chưa cưới của tôi không có đến, đưa đồ cho chị ấy mặc để tôi tìm chút cảm giác. . ."

Cô gái kia sửng sốt, cô chưa từng nghe chuyện chồng chưa cưới vắng mặt thì để cho một người phụ nữ mặc đồ thay. Nhưng Tần Dạ Ngưng chỉ vào Nghiêm Gia Lăng với vẻ mặt rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống đang nói chơi. Cô nhân viên đành nhắm mắt dẫn Nghiêm Gia Lăng đi thử đồ.

Người đẹp Nghiêm bị thói dở người của Nhị tiểu thư làm tê não.

Người này có thể đưa ra yêu cầu như thế, cô cũng không cảm thấy kỳ quái tí nào, nàng thích phá thế nào cô cũng duyệt tất.

Người đẹp trời sinh chính là cây móc áo, dù mặc đồ nam nhưng tuyệt đối không thua bất kỳ gã đàn ông nào. Sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, vóc người cao cao, dáng vẻ thanh lịch làm tăng thêm mấy phần sắc sảo mê hoặc.

"Nhìn đẹp lắm nha, đẹp hơn em mặc váy cưới luôn!", hai mắt mê gái của Tần cô nương xẹt qua ai kia, nàng kéo tay người đẹp Nghiêm nói, "Thật ra em dự định mang vest Tây đó!"

"Vậy là có hai 'Chú rể' luôn hả? Không được đâu, khách khứa sẽ loạn lên mất..."

"Vậy thì tính sao đây, không lẽ cho ảnh mặc váy cưới hả!" Nhị tiểu thư vừa nói "ảnh", lại liếc Nghiêm Gia Lăng một cái, rồi nói tiếp với nhân viên, "Cô đem đồ đi ra đi, tôi còn muốn thử lại lần nữa".

Đợi người ta đi hết, chỉ còn lại hai người. Cô gái nhỏ Tần Dạ Ngưng cúi đầu xuống, tựa nhẹ trên vai Nghiêm Gia Lăng. Nàng nhìn hình ảnh hai người dựa sát nhau trong gương rồi dịu dàng nói, "Chị biết không, lúc em còn nhỏ, khi thấy ba mẹ kết hôn thì em cũng suy nghĩ về nó. Em ước mình sẽ cưới một chàng kỵ sĩ cầm kiếm hoặc là hoàng tử cưỡi bạch mã cơ đấy. Bây giờ nghĩ lại lúc đó mình thật khờ. . ."

"Thiếu nữ mơ mộng, mọi cô gái trẻ đều thích hoang tưởng..."

"Hứ, em cũng không tin chị chưa từng mơ qua xuân mộng", nhị tiểu thư rất bất mãn với lời trêu chọc của Nghiêm Gia Lăng, nàng hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy liếc nhìn người bên cạnh.

Mau mang đồ quỷ đó vào đi.

Nghiêm Gia Lăng lúng túng sờ sờ chóp mũi. Mấy ngày qua, cô thật sự mộng xuân không ít, không cần nói cũng biết đối tượng là ai. Lúc chưa có phụ nữ cô cũng chưa từng "cháy lớn" như vậy, mấy ngày nay không biết sao mà đêm nào cũng mơ. Có lúc mơ đẹp, lúc gặp ác mộng. Cô thỉnh thoảng thấy cả hai triền miên quấn quýt nhau, nhưng đôi khi lại thấy nàng chạy cách mình thật xa, bản thân cô thì bất lực. Những thứ nặng nề trong ngực ép cô thở không nổi. Mỗi khi đêm khuya vắng người, cô vuốt ve hộp gấm trong tay, nhớ nàng đến mất ngủ.

"Vivian. . ."

"Hả?" Tần Dạ Ngưng nhìn ánh mắt người nọ, mắt chợt sáng lên, tim khẽ đập nhanh, "Có chuyện gì?"

"Tần tiểu thư, cô thấy cái này thế nào, đây cũng là mẫu mới nhất của chúng tôi năm nay!"

"Thử đồ trước cái đã, lát rồi hãy nói", bị người khác phá đám, Nghiêm Gia Lăng không có dũng khí nói nữa, nhưng cô đợi đã khá lâu rồi, lâu đến mức Tần cô nương sắp gả cho người khác mất rồi.

Kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời, đáng lẽ phải vui mừng, nhưng Tần Dạ Ngưng lại khá hững hờ. Trần Dạ Phàm hiểu rõ âm mưu của cô gái nhỏ này, nhưng hắn không thể nói gì được. Hai ông bà nhà họ Trần cũng lắc đầu từ chối đứa con rể Hách Mạn Tư kia, họ thà để con gái bảo bối độc thân cả đời còn hơn, nhưng nếu khuê nữ của họ đã chọn thì dù trăm lần không muốn cũng bó tay.

Nhà họ Trần và nhà họ Hách kết thông gia vốn là một đòn trí mạng đối với Dịch thị. Ông Trần ba phải xưa nay cuối cùng cũng chọn nhà họ Hách, phá vỡ cục diện tay ba suốt mười mấy năm qua. Dịch Diệp Khanh mới nhậm chức thì lập tức bị tạt một chậu nước lạnh thấu tim. Mặc dù Tổng giám đốc Giang ngoài miệng không nói, nhưng nhìn sương mù lượn lờ trước mặt cũng nhức đầu đau bụng.

Dịch đại tiểu thư vừa hận vừa tức. Cô hận người đẹp Nghiêm châm lửa đốt phòng không phải lúc, giận Tần nhị tiểu thư đui mù chọn ai không chọn mà lại chọn thằng con nhà giàu họ Hách. Không kể đến chuyện hai nhà Dịch – Hách đang đối đầu, mà là do nhân phẩm của họ Hách kia. Trong mắt của Đại tiểu thư, dù trai trong thiên hạ chết hết, gái cũng chết sạch thì cô cũng không chọn thứ người như thế. Vì lẽ đó, hai người Dịch – Tần thiếu chút nữa trở mặt.

Dịch đại tiểu thư bực tức khó ở trong lòng, Tần Dạ Ngưng mấy lần tới chơi đều bị cô tránh mặt. Nhị tiểu thư bất đắc dĩ chỉ có thể cầu cứu "boss" bự của Đại tiểu thư thôi.

Trong thời điểm nhạy cảm này, nếu Trần gia Nhị tiểu thư đã hẹn gặp thì không ai có lý do gì cự tuyệt. Tổng giám đốc Giang cố ý hủy mấy cuộc hẹn quan trọng để cùng Nhị tiểu thư uống buổi trà chiều.

"Không tìm được Tiểu Dịch, tôi chỉ có thể tìm tổng giám đốc Giang đây thôi", vừa đặt mông xuống ngồi, Tần tiểu thư lập tức lấy "Quả bom đỏ chót" trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt Giang Nhược Trần.

"Tiểu Dịch gần đây bề bộn việc, nhiều chuyện còn mới mẻ, em ấy lại muốn làm ra chút thành tích cho cấp trên thấy", Giang Nhược Trần không vội nhìn đồ Nhị cô nương đẩy tới bên tay, cô hớp một ngụm trà nhỏ thật điệu nghệ rồi mới mở tấm thiệp cưới đỏ ché ra. Tổng giám đốc Giang nhìn thấy tên mấy người ... được viết bằng chữ kim tuyến vàng vàng rồi nhẹ cau mày.

"Không cần an ủi tôi, tôi biết Tiểu Dịch cố ý tránh mặt, cậu ấy đang giận tôi. . ."

"Sao đột nhiên muốn kết hôn rồi?" Tổng giám đốc Giang nhịn nửa ngày trời, cuối cùng cũng nhịn không nổi, thắc mắc hỏi.

"Không phải kết hôn đâu!"

"Khác gì nhau chứ?" Mơ hồ cảm thấy lời của Nhị tiểu thư có thâm ý, lại hỏi, "Theo tôi biết thì ba mẹ cô cũng không tán thành hôn sự này, đúng không?"

"Nếu hai nhà Trần, Hách làm sui gia, tôi đoán tổng giám đốc Giang nhất định là người nhức đầu nhất." Không thèm trả lời Nhị tiểu thư, Giang Nhược Trần cười nhạt không nói. Gừng càng già càng cay, tổng giám đốc Giang là gừng "già", dù cô nhức đầu muốn chết thật, nhưng cũng không để người kia nhìn ra chút đầu mối nào.

Mặt trăng giữa sa mạc.

"Tổng giám đốc Giang, mấy năm nay Dịch thị và Hách thị đấu tranh gay gắt, nhưng lại không thể phân thắng bại. Nguyên nhân một phần là do thực lực hai nhà mạnh như nhau, quan trọng hơn là do thái độ trung lập của nhà họ Trần chúng tôi. Nếu bây giờ tôi có cách giúp Dịch – Trần hợp tác, thì chị có nguyện ý giúp tôi chút chuyện được không?"

Tần Dạ Ngưng đi thẳng vào vấn đề, tổng giám đốc Giang cũng không tiện giả ngu nữa, "Dường như tôi không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt, chỉ là không biết 'chút chuyện' của cô rốt cuộc là bao nhiêu?"

"Rất đơn giản, nếu đính hôn thuận lợi, phiền chị tung mấy tấm hình này ra ngoài dùm. . ." Tổng giám đốc Giang liếc nhìn xấp hình trên tay Tần Dạ Ngưng, khóe mắt bất giác giãn ra, "Cô cần gì phải làm vậy chứ? Nhất thời nóng giận thôi, chỉ sợ ông Trần. . ."

"Tôi không muốn giận ai hết. Nếu chị ấy không muốn nói, thì tôi chỉ còn cách buộc chị ấy mở miệng. Tôi tuyệt đối sẽ không lấy hạnh phúc của mình ra giỡn đâu. Về phần ba tôi, tôi muốn tổng giám đốc Giang tự có biện pháp làm sao mà thần không biết quỷ không hay đó. Chị thừa biết nếu để người bình thường làm những chuyện này thì sẽ không giải quyết được gì mà.", với gia thế của nhà họ Trần, những tấm hình này nhất định sẽ không có cơ hội được công khai.

Hình trong tay Tần cô nương không phải gì khác mà chính là bằng chứng thân mật của nàng và người đẹp Nghiêm. Nhị tiểu thư hiểu rõ Nghiêm Gia Lăng, muốn cô khuất phục thì phải ép cô không còn đường nào chạy trốn.

Xì-căng-đan vừa nổ ra, Hách Mạn Tư bị cắm sừng. Khắp thiên hạ đều sẽ biết Tần Dạ Ngưng thích phụ nữ, không thể tránh khỏi bị dư luận lên án, Nghiêm Gia Lăng cũng không thể bỏ rơi nàng.

Nhưng kể từ đó, hai nhà Trần – Hách nhất địch sẽ bất hòa, Dịch thị sẽ nhân cơ hội liên minh với Trần thị.

"Cô làm vậy không sợ ba mẹ từ mặt sao?" Giang Nhược Trần là thương nhân, làm như thế sẽ thu được lợi, lại không cần bỏ vốn, cô không thể nào từ chối được.

"Hổ dữ không ăn thịt con, tôi dám làm vậy thì chắc chắn họ cũng không trách tôi.", hai người cùng có lợi, đạt thành ý nguyện, lấy trà thay rượu, cụng ly chúc mừng.

Bên này Nhị tiểu thư cùng tổng giám đốc Giang bàn mưu tính kế. Bên kia Nghiêm Gia Lăng cũng không rãnh rỗi, lần này trở về cũng không có ý định đi nữa. Người thân của cô đều đã qua đời, Hongkong chỉ là một nơi xa lạ quen thuộc thôi, cô đã không còn quyến luyến nữa. Người mà cô ngày nhớ đêm thương trước mắt là Nhị cô nương họ Trần kia, cho dù biết nàng sắp cưới chồng, nhưng trái tim đau nhức vẫn không hề giảm đi nửa phần.

Nhà họ Nghiêm mua bán vũ khí làm giàu, dù gì cũng là chuyện giao dịch phi pháp. Năm đó, mẹ cô mất sớm cũng do chính cha cô liên lụy. Hôm nay, người yêu xứng đáng đã xuất hiện, cô không muốn lịch sử lại tái diễn thay đổi cuộc sống của mình.

Tuy nhiên, thay đổi cũng không dễ dàng. Người ta hay nói bôn tẩu giang hồ thì thân bất do kỷ, không kể đến kẻ thù, chính anh em cùng cô vào sanh ra tử cũng không thể tin tưởng. Ở Hongkong, cô đã nhảy việc nhiều chỗ, đổi nhà nhiều lần, sau đó cô đến nơi xa lạ này bắt đầu sống nghiêm túc và học làm kinh doanh.

Dân anh chị thường có thói quen nóng nảy, vài ba lời không thể giải quyết được gì, đàn em của người đẹp Nghiêm không vừa lòng cũng hay vỗ bàn khoe hung khí. Ngày hôm đó, cô hẹn Nhị tiểu thư đi ăn tối, nhưng Nghiêm Gia Lăng lại bận đi bảo lãnh đàn em ở đồn cảnh sát, bất đắc dĩ lại tới trễ.

Cô vừa đến nhà hàng, nào ngờ Nhị tiểu thư đã sớm đốt nến khai mạc, ngoài chén bát lộn xộn trên bàn, còn lại chỉ toàn những món Nghiêm Gia Lăng dị ứng.

Người đẹp Nghiêm khi thì cắn đũa, lúc thì chọt chọt đầu cá, thỉnh thoảng lại bới móc đĩa sườn xào chua ngọt.

"Ngày này tuần sau đính hôn, chị sẽ đến chứ?" Nghiêm Gia Lăng mới vừa nuốt một ngụm rượu đỏ xuống, suýt nữa phun hết ra ngoài, "Sao gấp vậy?"

"Dù gì cũng chuẩn bị xong hết rồi, sớm hay muộn cũng vậy thôi. Chị cũng không phải không biết, đừng nói với em là chị bận tới mức không thể phân thân nha!"

Nghiêm Gia Lăng nhắm mắt làm ngơ "tìm đường tái sinh", nếu đó là sự thật thì cô sẽ mất đi người phụ nữ này mãi mãi.

Hai nhà Trần – Hách làm sui như nhà giàu thích chơi nổi, chỉ chọn đồ đắt tiền nhất, mặc kệ nó có phù hợp hay không. Dù chỉ là lễ đính hôn nhưng cũng phung phí vô cùng. Tần tiểu thư không sợ người biết mà chỉ sợ người không biết, điều duy nhất nàng yêu cầu chính là phải quảng cáo khắp thiên hạ, ai ai cũng biết là được.

Hách Mạn Tư cũng không dám sơ suất. Do hai nhà đều thờ Chúa, nên lễ đính hôn sẽ làm theo nghi thức phương Tây rồi sau đó mới đãi tiệc mời khách.

Đã học hỏi Châu Âu thì cũng không cần rước dâu chi cho rườm rà, nhưng mới tờ mờ sáng, Tần nhị tiểu thư đã bị người giúp việc kêu dậy. Hai mắt thâm đen, ti hí mở không lên, miệng ngáp lên ngáp xuống, mơ mơ màng màng chui tọt vào xe. Tần Dạ Ngưng lại say ngủ nên bực bội không nhỏ, mặt mày nàng đen thui, có trét phấn dày mấy cũng che không được không khí tối tăm nồng đậm.

Thời gian tí tách thoi đưa, dù Tần cô nương không vui nhưng vẫn phải đội khăn voan, búi tóc thật đẹp. Dường như nàng có hơi khẩn trương, trong lòng lại lo lắng người mình thương có tới hay không. Nàng e sợ không thể khống chế được chuyện tương lai, nhưng nàng sẽ không hối hận với quyết định của mình.

Tần Dạ Ngưng không mặc áo cưới vì người phụ nữ mình yêu. Nàng nhìn ngoài cửa sổ vài lần, bóng dáng ước ao trong đầu cuối cùng cũng không xuất hiện. Nàng cau có mặt mày, chẳng thấy đám cưới vui vẻ gì sất, ngay cả người bên cạnh cũng nhìn thấu cô dâu này đang thấp thỏm.

"Hôm nay cô dâu phải cười nhiều lên nha, chuyện đáng mừng như vậy mà..."

"Đúng rồi, chúc mừng nha! Nhị tiểu thư gian tà, bốc đồng và nhị thế tổ bất lương, vô đạo đức. Trai lang nữ báo, trời sinh một đôi!" Người vừa nói không ai khác chính là Dịch đại tiểu thư của chúng ta.

"Tớ còn tưởng cậu không tới chứ! Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi sao?", nghe Đại tiểu thư mỉa mai, Nhị tiểu thư cũng chẳng thèm giận, trái lại vui vẻ cười đùa như bạn bè đã lâu không gặp.

"Cậu kết hôn mà, sao tớ lại có thể không đến được chứ!" Sự thật đúng là như thế, dù có vụng trộm thế nào thì ba nhà luôn muốn duy trì tình cảm. Trần Hách kết thông gia, họ Dịch sao có thể không trình diện chứ? Không chỉ có Đại tiểu thư tới, ngay cả Giang Nhược Trần biết rõ đây chỉ là một vở kịch cũng xuất đầu lộ diện.

"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, không chết tử tế được, sống lâu trăm tuổi, đoạn tử tuyệt tôn!" Dịch đại tiểu thư cầm bó hoa, ôm cổ cô dâu. Người ngoài nhìn vào tưởng họ đang chúc phúc nhau, nhưng thật ra là Đại tiểu thư đang cắn răng nghiến lợi kề tai nói nhỏ với Nhị cô nương.

"Tiểu Dịch, cậu mở miệng thối không thuốc nào chữa được!" Nhị tiểu thư cắn răng, hung hăng nhéo má Dịch Diệp Khanh một cái, đến khi thấy mặt mũi Đại tiểu thư nhăn lại thành một cục mới hài lòng buông lỏng tay.

Nàng định tán gẫu với Đại tiểu thư một lát, nhưng giờ lành đã đến. Trước khi đi, Dịch Diệp Khanh kéo tay Tần Dạ Ngưng lại, cười nói bên tai nàng, "Đừng nên làm vậy? Chỉ cần cậu bước ra khỏi cửa sẽ lập tức không quay đầu lại được đâu, bên ngoài có biết bao ánh mắt đang nhìn đó. Giả sử kết quả không như dự tính thì cậu định làm gì?"

"Tớ sẽ không hối hận, từ lúc tớ quyết định thì đã không cho mình đường lui rồi. Tớ tin tưởng tình cảm của chị ấy, hơn nữa tớ cũng tin tưởng bản thân!" Đại tiểu thư nhìn Tần cô nương tự tin cười rộ ra lúm đồng tiền thì giật mình, bất an của cô cũng như sương mù tiêu tán đi rất nhiều.

Tần Dạ Ngưng nói xong thì đi ngay, không chút do dự. Nghi thức đính hôn bắt đầu, Tần nhị tiểu đội khăn voan được Trần Vạn Kim dẫn vào giáo đường. Thảm trắng dưới chân giống như con đường dẫn đến tương lai, cuối đường có một bóng người đứng sừng sững đợi. Nàng lại thấp thoáng thấy người đó mặc một bộ đồ đen, trên đầu đội mão của phụ nữ.

Từng bước đến gần, bóng dáng người trước mắt càng lúc càng rõ ràng. Ảo ảnh dần tan biến, bỗng chốc như rớt vào hồ băng. Tần Dạ Ngưng đi tới cuối tấm thảm trắng, bất chấp những lời nhắc nhở xung quanh. Nàng quay đầu lại nhìn xa xăm, nhìn vào một nơi hoang vắng, trái tim cũng trở nên trống rỗng...