"Sao?" Giang Nhược Trần khó hiểu nhìn người nằm dưới. Ánh mắt của cô không còn mê man như trước, mà từ từ trở nên sáng sủa, đột nhiên một cơn gió lạnh quét qua tim.
Đúng như dự đoán, ba chữ "Em không thể!" bay ra từ miệng Dịch Diệp Khanh khiến Giang Nhược Trần cảm thấy xay xẩm mặt mày.
"Xin lỗi, em không làm được!" Hai từ xin lỗi yếu ớt cất lên. Giờ phút này, Giang Nhược Trần vẫn nằm trên người Dịch Diệp Khanh, đặt tay lên nơi mềm mại nhất của cơ thể. Cánh cửa khóa kín bấy lâu của cô vì em ấy mà rộng mở, cảm xúc mãnh liệt của cô từ lâu đã trở thành một vũng bùn lầy lội. Nhưng dù tổng giám đốc Giang có hạ mình dụ dỗ Đại tiểu thư tiến vào thế nào đi nữa, thì em ấy vẫn nằm im không hề nhúc nhích.
Năm ngón tay không còn sức lực, ngay cả chút khí lực cuối cùng cũng biến mất, cũng không có cách nào thay đổi cục diện. Giang Nhược Trần cười khổ đổi tư thế, cả thân thể vô lực ngã về bên giường.
"Dịch Diệp Khanh, chị cứ tưởng khối băng sẽ có ngày tan chảy." Giang Nhược Trần mở to hai mắt nhìn lên trần nhà. Tuy cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng giờ khắc này không kìm được chua xót, khóe mắt cay cay, "Chị chưa từng có hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó em sẽ nói với chị câu 'Nguyện một lòng với chị, bạc đầu chẳng chia ly'. Vì chị biết dù bề ngoài em có phóng túng tới đâu, thì sâu trong tận xương tủy em lại là một người cứng nhắc. Chị chỉ là một người phụ nữ yêu một người phụ nữ thôi. Bấy lâu nay chị không thể hiểu rõ rốt cuộc chị là gì trong lòng em!?"
"Xin lỗi, thực sự xin lỗi." Nhìn thấy Giang Nhược Trần lau nước mắt – những giọt nước mắt Dịch Diệp Khanh chưa từng thấy bao giờ, dù là ngày đưa tiễn ba. Nhắc tới ba làm lòng cô càng bất an hơn, vừa bứt rứt lại vừa xấu hổ. Đối với Giang Nhược Trần, ngoại trừ xin lỗi thì cô cũng không biết nói gì. Cô rất muốn nói cho tổng giám đốc Giang biết là cô rất yêu chị ấy, nhưng cô làm gì còn mặt mũi để nói lời "yêu" đây, ngay đến bản thân cô còn không tin nổi nữa mà!
Dịch Diệp Khanh nghiêng người ôm lấy cô gái bên cạnh. Cô có thể cảm thấy Giang Nhược Trần hơi giãy giụa, nhưng Đại tiểu thư cũng không thể ý. Mặc kệ người trong lòng làm gì, chỉ cố chấp ôm cổ đối phương.
Có lẽ do đã quá mệt mỏi nên Giang Nhược Trần không động đậy nữa. Hai người không ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng nằm bên nhau, má kề má, cùng rơi nước mắt.
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc một hồi. Tổng giám đốc Giang ngừng khóc, an ủi oắt con kia vài câu, nào ngờ Đại tiểu thư càng khóc càng lớn, nước mắt ào ào như suối, không thể ngừng được.
Tổng giám đốc Giang thở dài, cũng không có cách dỗ Dịch Diệp Khanh. Bản thân cô không khóc nữa, nghĩ thầm 'khóc hồi mệt sẽ nín thôi' nên cô chỉ vỗ lưng an ủi Đại tiểu thư. Con nhóc này khóc bù lu bù loa như trẻ con, nhìn dễ thương lạ lùng. Nhưng Giang Nhược Trần không thể bỏ mặc con nhóc này được, chỉ sợ nó khóc hết hơi đi đời nhà ma thì cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cũng may Đại tiểu thư mất ngủ mấy ngày nay, lúc trước còn bị đả kích, nên úp mặt vào ngực của tổng giám đốc Giang ngủ thiếp đi rất nhanh.
"Đúng là kiếp trước chị mắc nợ em mà!" Giang Nhược Trần giận dữ trừng cái đứa đang thiu thiu ngủ trong lòng mình rồi thở dài. Đứa nhóc này là cục nợ của đời cô, muốn tránh cũng không khỏi.
Đêm đó, Giang Nhược Trần không ở lại trong phòng với Đại tiểu thư. Nói cô không hờn giận thì chả ai tin, nhưng mọi chuyện đều do cô chọn, cũng là cô khơi mào trước. Kết quả hiện tại không như ý muốn chỉ có thể do cô tự làm tự chịu thôi.
Trong màn đêm tối tăm, Giang Nhược Trần đứng bên mép giường ngắm nhìn người yêu đang ngủ say một lúc lâu rồi mới rời đi. Trước kia, tổng giám đốc Giang luôn đợi tới tờ mờ sáng, thừa thừa dịp chưa ai dậy, cô mới lén lút về phòng mình. Nhưng hôm nay, cũng tại không gian quen thuộc đó, cô lại không thể làm như mọi khi.
Hơi thở của người kia vẫn còn vờn quanh chóp mũi, khiến cô quên cả hô hấp. Nhìn tấm hình treo trên đầu giường, trong lòng Giang Nhược Trần buồn bã mênh mang.
"Chủ tịch, lúc trước ông cứ hỏi tôi có hối hận không, dù đang hấp hối nhưng ông vẫn luôn bận tâm về tôi. Tôi biết ông luôn cảm thấy mắc nợ tôi, nhưng ông không biết tôi đã chờ đợi cơ hội này lâu thế nào đâu. Tôi dùng biết bao nhiêu thủ đoạn để tới gần con gái ông, nhưng không có cách nào hiệu quả cả. Tôi không muốn trở thành người qua đường không có giá trị tồn tại trong mắt em ấy."
Tôi muốn em ấy nhớ tên tôi, con người tôi, và..." Nói đến chỗ này, Giang Nhược Trần ngừng lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, đối diện với tấm ảnh rồi nói tiếp, "Tôi muốn em ấy biết tôi yêu em ấy, và cũng muốn em ấy yêu tôi như vậy. Tôi dùng nhiều thủ đoạn ti tiện để tới gần con gái ông, lợi dụng sự tin tưởng của ông, cuối cùng gieo gió cũng gặt bão. Em ấy chưa bao giờ ngừng nghi ngờ thân phận của tôi. Với em ấy, tôi là người đàn bà của ông, tôi làm sao chứng mình bản thân đây? Ngay cả việc chạm vào tôi, em ấy cũng chẳng dám."
Cuộc sống là vòng luẩn quẩn, dù có cố gắng bao nhiêu thì Dịch Diệp Khanh cũng không thể thuyết phục được bản thân mình. Sâu thẩm trong tim vẫn còn cảm giác hổ thẹn, bất luận là ba hay là Giang Nhược Trần đều như thế. Dù ba đã mất, dù Giang Nhược Trần đã tha thứ cho cô biết bao nhiêu lần, dù chị ấy có thương tâm rơi lệ, nhưng hôm sau vẫn nở nụ với cô. Nụ cười đó đã được Giang Nhược Trần xóa sạch hết mọi chua cay, đau khổ. Mà người đầu sỏ như Đại tiểu thư cũng không có cách nào cứu vớt được lỗi lầm.
Sau đêm hôm đó, Giang Nhược Trần và Dịch Diệp Khanh vẫn tiếp tục cuộc sống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng không khí càng lúc càng gượng gạo. Tuy vẫn bàn công việc và ăn uống cùng nhau, nhưng Giang Nhược Trần ít ngủ lại trong phòng Đại tiểu thư hơn trước, cũng không còn chị chị em em hay hàng đêm sênh ca với nhau nữa.
Lại một đêm không ngủ, Dịch Diệp Khanh thất thần nhìn mớ giấy tờ trên bàn làm việc, tay xoay xoay đầu bút. Bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót, sau đó truyền tới tiếng gõ cửa.
Dịch Diệp Khanh liếc nhìn ngoài cửa sổ chỉ thấy một màn đen như mực, xa xa thấp thoáng ánh đèn. Đại tiểu thư lẩm bẩm, "Trễ thế này rồi mà ai còn rãnh quá." Rãnh đến nỗi làm phiền đứa làm việc đến dại cả người như mình nữa. Nhưng cô vừa nói xong liền ngồi nghiêm chỉnh, hắng giọng, ý bảo người kia vào đi.
"Sao trễ rồi mà cậu còn chưa về?" Dù người vừa vào là người nhà, nhưng vẫn làm Đại tiểu thư sửng sốt.
"Tớ phải hỏi cậu câu này mới đúng á! Ở nhà có chăn ấm nệm êm, Đại tiểu thư như cậu cần gì vất vả ở đây chi?" Trong giọng nói pha lẫn sự hài hước. Người này nói xong liền đặt mông ngồi đối diện Dịch Diệp Khanh, tự nhiên như người điên.
"Tớ còn tài liệu quan trọng phải xem, quản lý Lê cũng không về nhà đấy thôi?" Dịch Diệp Khanh lưu manh đối đáp, không nể mặt ai, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý 'cậu dám vạch trần nỗi đau của tớ, thì tớ đương nhiên phải xát chút muối lên vết thương của cậu, vậy mới coi được chứ!'.
Hai người trợn mắt trừng nhau một lúc, cuối cùng Lê Nặc thở dài tuyên bố đầu hàng, "Haizzz, mẹ tớ lại bắt đi coi mắt. Ngày nào cũng gặp cả đống người. Tớ mệt mỏi quá nên mượn cớ tăng ca đi tránh bão."
"Mẹ nuôi..." Thấy Lê Nặc nở nụ cười miễn cưỡng, Dịch Diệp Khanh không biết phải nói như thế nào, "Lê Nặc, cậu có ổn không đó?"
"Tớ rất ổn. Tiểu Dịch, chắc cậu không tin, chứ sống nhiều năm như vậy, tớ chưa từng hiểu rõ thứ mình muốn và chuyện mình làm hơn hiện giờ. Dù điều đó làm tổn thương mẹ, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Sớm muộn gì bà ấy cũng hiểu lựa chọn của tớ mới là chính xác nhất!" Lúc Lê Nặc nói ra những lời này, hai mắt cô ánh lên tia sáng nóng hổi, làm Dịch Diệp Khanh liên tưởng tới con thiêu thân lao đầu vào lửa. Có lẽ Đại tiểu thư nên cảm thấy may mắn, ít ra mình không phiền não như Lê cô nương.
"Nặc Nặc, cậu dũng cảm hơn tớ nhiều!" Cũng không phải kể khổ, cũng không phải giễu cợt, đây là những lời ca ngợi từ đáy lòng Dịch Diệp Khanh. Nếu cô cũng dũng cảm như Lê Nặc thì đã không làm Giang Nhược Trần khổ sở rồi!
"Làm con ngoan lâu rồi, nếu giờ không đấu tranh thì ngay cả vợ cũng không có đâu! Tớ đâu có ngu, tớ chả muốn vì chữ 'danh' mà cô độc cả đời đâu!" Lê Nặc nói như chuyện đương nhiên, sau đó lo lắng nhìn Đại tiểu thư, "Tiểu Dịch, sao cậu không về nhà? Đừng có nói ở lại xem tài liệu nha! Có ai đọc mục lục lâu như cậu đâu?"
Cảm giác bị vạch trần thật là khó tả, hơn nữa Đại tiểu thư lại là người có da mặt mỏng như giấy. Nếu đứa đối diện không phải bạn thân nối khố thì cô chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
"Cậu với boss có chuyện gì hả?" Lê Nặc thấy gương mặt nhăn nhó như bị táo bón của Đại tiểu thư là biết ngay đáp án. Đương nhiên Dịch Diệp Khanh cũng không muốn che giấu chuyện đó, chỉ là nghĩ quá nhiều nên mặt ủ mày chau chút thôi. Cô xoa xoa thái dương, rồi thuật lại đêm đó, dĩ nhiên có cắt giảm những tình tiết nhạy cảm.
"Dịch Diệp Khanh cậu thật 'đần độn' (1)" Xin tha thứ cho việc Lê cô nương không kiểm soát được miệng thúi của mình. Cô học tiếng Thượng Hải không phải ngày một ngày hai, có khi vừa thức giấc, người bên cạnh đã nhẹ nhàng nói 'Lê Nặc, em thật giống gái Thượng Hải!'. Mặc dù chỉ là lời nói bâng quơ của Xà Nhan Lệ, nhưng Lê Nặc lại để bụng, dốc lòng nghiên cứu gái Thượng Hải.
"Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt quái vật đó được không?"
Nghe xong chuyện, suy nghĩ đầu tiên của Lê Nặc chính là đứa này từ hành tinh ET nào đến?. "Cậu không phải quái vật thì là gì? Đại tiểu thư cậu đã bao lâu chưa 'ấy ấy' rồi hả? Thậm chí còn không có nổi một lần nằm trên nữa luôn! Vậy mà cậu chịu được sao? Ố là la, chẳng nhẽ cậu là vạn năm thụ trong truyền thuyết?" Lê Nặc đứng dậy chạy lại gần Dịch Diệp Khanh để xem cho rõ người trước mặt có phải là Đại tiểu thư hăng hái mọi ngày không.
"Thật không ngờ đó Dịch Diệp Khanh!" Lê Nặc sụt sịt nói, "Cậu cao một thước bảy mươi tám mà lại nhát thế sao? Hai người sống chung bao lâu rồi hả? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới chuyện thân mật với chị ấy, làm những chuyện mà chị ấy đã làm với cậu, đè chị ấy xuống dưới, nhìn chị ấy thở gấp vì cậu, thậm chí muốn khảm chị ấy vào tận xương tủy?" Đây là những chuyện bình thường mà người yêu làm với nhau mà! Lê Nặc nhớ ngày nào cô cũng cùng yêu tinh 'đánh nhau' giành vị trí thuận lợi trên giường, không ngờ Đại tiểu thư khí phách lại là đứa 'miệng cọp gan thỏ' vạn năm thụ!
"Tớ không phải là người đáng để yêu đúng không?" Dưới ánh mắt soi mói của Lê Nặc, Đại tiểu thư ảo não vuốt tóc mình, vẻ mặt đầy đau khổ, "Thật ra mấy cái cậu nói, tớ đều muốn... nhưng mỗi khi đưa tay chạm tới thì mặt chị ấy bỗng nhiên trở nên mơ hồ, sau đó biến thành một thứ rất đáng sợ, tớ cũng không dám làm tiếp nữa..."
"Cậu có nói chuyện này với chị ấy không?" Trong ánh mắt Dịch Diệp Khanh toát lên sự sợ hãi không giải thích được, nhưng cái đứa nhát gan này nhất định sẽ không hé răng nói với người yêu đâu. Lê Nặc hiểu rõ tính của cô, nên vừa hỏi xong liền thở dài, "Hay tìm bác sĩ tâm lý coi sao. Cần tớ giới thiệu không?" Không cười nhạo, không châm chọc. Dịch Diệp Khanh biết Lê Nặc thật tâm muốn giúp mình, nhưng Đại tiểu thư chưa kịp trả lời thì điện thoại của con nhóc kia lại vang lên.
Lê Nặc nhìn điện thoại, mặt mày nhăn lại thành một cục. Dịch Diệp Khanh đại khái cũng biết người kia là ai, quả nhiên, Lê Nặc bắt máy liền kêu một tiếng "mẹ".
Nhìn vẻ mặt của Lê Nặc là biết hai người đã cãi nhau rất dữ dội. Lê cô nương không ngừng giải thích qua điện thoại là mình đang tăng ca ở công ty chứ không ở với ai hết, lời nói toát lên sự mệt mỏi và mất kiên nhẫn.
"Con không lừa mẹ. Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần mới tin đây!? Con đang tăng ca ở công ty!" Lê Nặc đột nhiên lớn giọng, thấy tình hình sắp vượt giới hạn, Dịch Diệp Khanh đoạt lấy điện thoại nói, "Mẹ nuôi, mẹ nuôi! Con là Tiểu Dịch nè, con đang ở công ty tăng ca với Nặc Nặc đây. Dạ, gần đây công ty có nhiều việc. Dạ, Nặc Nặc phụ trách..."
Lê Nặc cau mày nhìn Đại tiểu thư giải thích với mẹ mình, tự dưng cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Vài ngày nữa con sẽ tới thăm mẹ và ba nuôi. Mẹ phải nấu canh giò heo cho con đó nha!" Dịch Diệp Khanh cúp điện thoại rồi nhìn Lê Nặc thở dài, "Mỗi nhà mỗi chuyện. Lê Nặc, cậu làm vậy cũng không phải là biện pháp lâu dài."
"Vậy cậu bảo tớ phải làm sao đây? Cậu biết rõ Lão thái thái cố chấp thế nào mà! Tớ muốn sống hạnh phúc cả đời với Xà Nhan Lệ, tốn chút sức lực cũng đáng mà!" Lê Nặc nói lời này tràn đầy tự tin, nghiễm nhiên ra vẻ muốn kháng chiến lâu dài. Rốt cuộc người bị thương sau trận chiến không khói thuốc này là ai đây?
"Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!" Đại tiểu thư trả điện thoại cho Lê Nặc, hăm hở giơ tay làm tư thế tiến lên, chẳng biết cô đang khuyến khích bản thân hay bạn thân cố gắng nữa.
Sau ngày đó, Dịch đại tiểu thư tìm đến bác sĩ tâm lý trong thời gian rảnh. Dĩ nhiên cô không thừa nhận bản thân bị bệnh. Cô bị bệnh gì chứ? Chướng ngại gì? Không thể nào! Cô cũng đâu phải là đàn ông. Chẳng qua cô đang tâm sự với người lạ tí xíu thôi, nhân tiện giải tỏa tâm trạng, vậy thôi hà!
Bạn tán gẫu của Dịch đại tiểu thư là một người phụ nữ đứng đắn. Nhìn bề ngoài sẽ không đoán được tuổi tác của cô ấy, mà chỉ cảm thấy cô ấy là một người trưởng thành. Ấn tượng đầu tiên của Dịch Diệp Khanh với người đó chính là đôi mắt hổ phách ẩn sâu sau cặp kính cận. Đại tiểu thư vẫn nhớ như in cảm giác kinh hãi lần đầu gặp gỡ ấy, người đối diện chỉ từ tốn nói một câu, "Đừng cảm thấy kỳ quái, tôi không phải con lai. Trên thực tế, không phải người phương Đông nào cũng có mắt đen, tôi chỉ không giống người bình thường chút xíu thôi."
Nói tới cũng lạ, chỉ với mấy câu đối thoại đơn giản đã khiến Dịch Diệp Khanh gỡ bỏ cảnh giác. Dĩ nhiên cô cũng không ngu tới nỗi khai hết cho người lạ biết quan hệ yêu đương của mẹ con nhà họ Dịch. Hai người chỉ trò chuyện tình yêu bình thường, chia sẻ chút chuyện đau khổ vụn vặt thôi.
Cuộc nói chuyện không đi quá sâu, cũng không làm người ta chán ghét. Dịch Diệp Khanh không đi thường xuyên, một tuần hai lần, có khi vào ban đêm, cũng có khi cuối tuần, phần lớn thời gian không có Giang Nhược Trần ở bên cạnh mới đi. Thỉnh thoảng cô có cảm giác không tự nhiên, tựa như dâm phụ đi ngoại tình, nhưng lâu dần cũng thành quen. Chẳng biết gần đây tổng giám đốc Giang vô tình hay cố ý tránh mặt cô, không biết bận rộn thật hay giả, xã giao cũng nhiều gấp đôi lúc trước. Báo chí còn truyền scandal giữa Giang Nhược Trần với Ly Viêm nữa. Tuy Đại tiểu thư không phải người hẹp hòi, nhưng dấm nhất định phải ăn cả lít rồi. Vậy nên tìm người nói chuyện lúc rãnh cũng là liều thuốc giải sầu hữu hiệu.
Đại tiểu thư vốn không phải người cả tin. Lặn lội trên thương trường nhiều năm, đương nhiên cô hiểu tin tức báo chí không hẳn đúng hết, nên tín nhiệm của Dịch Diệp Khanh đối với Giang Nhược Trần không giảm chút nào, cho tới một ngày, một vị khách không mời mà đến...
(1) Dịch "đần độn" cho nó thuần Việt chứ chỗ này tác giả để từ "杠度" /gāng dù/ đồng âm với từ "港督" /gǎng dū/ trong phương ngữ Thượng Hải.