Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 37: KHOẢNG CÁCH (HẠ)



"Đừng sợ, còn có tôi đây!" Giang Nhược Trần vỗ về cô gái đang nức nở, tràn đầy dịu dàng, vậy mà người trong ngực lại đẩy cô ra, "Giang Nhược Trần, ông ta muốn tôi chết, vậy còn cô? Cô sẽ làm gì tôi, không phải sự tồn tại của tôi là nỗi uy hiếp lớn nhất của cô sao?!"

Giang Nhược Trần không ngờ người này sẽ phản ứng như thế, thình lình bị đẩy ngã ra sau, hai tay chống lên sàn nhà đầy mảnh chai bể. Đôi bàn tay lập tức đau nhói nhưng cô còn chưa kịp chú ý đến lòng bàn tay mình đau như thế nào, Dịch Diệp Khanh trong trạng thái hoảng loạn đã chạy trốn vào căn phòng khác, khóa trái bên trong, Giang Nhược Trần đuổi theo, suýt tí nữa bị cửa phòng kẹp luôn cái mũi."Dịch Diệp Khanh, cô đừng rồ dại như thế, mau ra đây, nếu tôi muốn mạng của cô, không biết cô đã chết mấy lần!" Vì sợ đại tiểu thư gần như hóa điên này thương tổn chính bản thân mình, Giang Nhược Trần bất chấp đau đớn, không ngừng đập mạnh cửa, hận không thể tháo bỏ cánh cửa đóng chặt này ra, "Hơn nữa chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, chẳng lẽ không đủ cho cô tin tưởng tôi sao?"

"Tại sao tôi phải tin tưởng cô chứ? Ngay cả chú ruột của tôi đấy, mà còn muốn tôi chết! Cô nghĩ tôi còn có thể tin ai? Cô cút đi!"

"Dịch Diệp Khanh, cô có thể không tin tôi nhưng không thể không tin trực giác của chính mình, nếu tôi là người không đáng giá để cô tin tưởng, vậy tại sao cô lại cứu tôi chứ?"

Giang Nhược Trần đợi đã lâu, người trong phòng vẫn không thấy phản ứng. Ngay lúc cô dự định gọi người phá cửa thì nó đột nhiên mở ra, xuất hiện trước mặt cô là Dịch Diệp Khanh với hai mắt đỏ ngầu, Giang Nhược Trần không tự chủ lui về phía sau vài bước, "Dịch Diệp Khanh, cô?..."

"Giang Nhược Trần, tại sao cô lại tốt với tôi như thế? Ngay cả chú tôi còn muốn tôi chết, vì sao cô còn tốt với tôi?" Nếu tình thân còn không đáng tin cậy, vậy thì người dưng nước lã hơn nữa còn đứng giữa lợi ích hai bên thì có thể tin tưởng sao? Từ bé Dịch Diệp Khanh đã biết Dịch Hàn Lâm hận ba mình, khi ba cô chết, hận ý liền trút hết vào người cô, chỉ là cô không nghĩ sự thù hận này đã đến mức độ giết người, nỗi sợ hãi khiến cô hoài nghi tất cả mọi thứ...

"Trước khi ba cô đi, tôi đã đáp ứng ông ấy phải chăm sóc cho cô!"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Trước kia là vậy, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Thấy Giang Nhược Trần ngập ngừng, Dịch Diệp Khanh tiến sát lại từng bước, ánh mắt như diều hâu nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Hai người giằng co hồi lâu, Giang Nhược Trần mới gằn từ chữ một, "Bây giờ, tôi đối tốt với cô là vì cô đã không tiếc mạng sống để cứu tôi, cho dù cô có tin hay không, tôi chỉ muốn báo đáp Dịch Diệp Khanh đã từng cứu tôi chứ không phải là con gái của Dịch Hàn Khiêm - đại tiểu thư của Dịch gia nữa. Còn nữa, tôi chưa bao giờ xem cô là người ăn hại phá gia gì cả, tôi cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của cô. Tôi luôn công tư phân minh, nếu như cô không có năng lực, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ngây ngốc ở bên cạnh tôi lâu như vậy!..."

Giang Nhược Trần nói đến chỗ kích động, hận không thể đập vào trán oắt con này một cái, vốn tưởng rằng những lời nói tận đáy lòng này sẽ làm đại tiểu thư tính cách như lừa này cảm động một chút, nào ngờ Dịch Diệp Khanh chần chừ suy nghĩ xong lại xoay người vào phòng, đóng lại cửa, lần này tiếng đóng cửa còn mạnh hơn lần trước. Thấy vậy, Giang Nhược Trần ngay tức khắc nóng máu lên, "Dịch Diệp Khanh, cô rốt cuộc là phát điên cái gì? Muốn giết cô chính là Dịch Hàn Lâm, không phải là Giang Nhược Trần tôi đây, cô có nổi xung thì trút với ông ta cho hả giận đi, những gì cô có thể làm chỉ là núp trong phòng làm con rùa đen rút đầu thôi sao? Cô là đồ lừa mình dối người, đồ nhát gan, tôi nhìn lầm cô rồi! Cô..."

Bốn chữ "không có thuốc chữa" còn chưa phun ra khỏi miệng, cửa lại mở ra, lúc này Dịch Diệp Khanh đi ra ngoài nhưng không còn đằng đằng sát khí như trước nữa, trên mặt vương vài giọt nước nhưng hiển nhiên không phải là nước mắt chưa khô, có lẽ là vào phòng tắm lại "đầu óc".

"Xin lỗi, tôi sai rồi..."

"Cái gì? Cô nói cô làm sao?..." Giang Nhược Trần ngoáy ngoáy tai tưởng mình nghe lầm, có thể nghe được ba chữ này từ miệng thiên kim tiểu dịch độ khó không thua gì việc đội tuyển bóng đá nam của Trung Quốc được tiến vào World Cup a!..

Cái tính toán cỏn con của Giang Nhược Trần làm sao Dịch Diệp Khanh không biết, muốn cô nói xin lỗi lần nữa sao, cô đâu có ngu đến vậy.

"Tay cô bị sao vậy?" Nhìn chất lỏng màu nâu từ lòng bàn tay chảy xuống cổ tay của Giang Nhược Trần, Dịch Diệp Khanh vội hỏi. Nhưng không có kiên nhẫn đợi Giang Nhược Trần trả lời, Dịch Diệp Khanh liền lật bàn tay người ta ra, đập vào mắt cô là vết máu đỏ tươi khiến cô không khỏi nhói lòng.

"Vì sao bị như vậy?" Bị nhóc con Dịch Diệp Khanh không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, mở mạnh lòng bàn tay cô ra, vết thương vốn đã khô lập tức bị toác, Giang Nhược Trần chợt hít mạnh một hơi.

Nhìn vẻ mặt Giang Nhược Trần đau đớn, Dịch đại tiểu thư lập tức buông lỏng tay, như chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay đầu nhìn về mảnh thủy tinh nằm bừa bãi dưới đất ở phía ngoài cửa, một màn kia lại hiện lên trước mắt mình, Dịch Diệp Khanh ảo não vỗ đầu mình nói, "Xin lỗi, tôi là đồ khốn kiếp!"

"Cũng không phải là ngày đầu tiên tôi biết cô khốn kiếp đâu!" Thấy dáng vẻ Dịch Diệp Khanh hối hận không kịp, Giang Nhược Trần thoáng thở phào, "Tiểu thư, cô hết động kinh rồi hả?"

"Cô mới động kinh đó! Hừ", Dịch Diệp Khanh nắm lấy cổ tay Giang Nhược Trần đi đến phòng khách, "Tay bị thương mà không băng bó gì cả, còn liều mạng đập cửa, cô nghĩ cô có Như Lai Thần Chưởng à?"

"Xì, ai hại tôi chứ? Chỉ sợ đồ tiểu quỷ nhà cô lại luẩn quẩn trong lòng!" Giang Nhược Trần liếc mắt nhìn kẻ đầu sỏ, thấy cô chăm chú nhìn lòng bàn tay mình.

"Chớ lộn xộn, cô chờ tôi... Tôi sẽ về nhanh thôi..."

"Này, cô đi đâu vậy?" Đại tiểu thư hôm nay thật đúng là động kinh mà, mặc bộ đồ ngủ mà ra khỏi cửa, Giang Nhược Trần muốn ngăn mà ngăn chẳng được, đành phải nhìn bóng lưng cô ấy rời đi mà bất đắc dĩ thở dài. Chẳng bao lâu sau, tiểu thư mặc đồ ngủ của chúng ta mang theo một túi đồ trở về.

"Quả nhiên rất 'nhanh'!" Có thể làm Tổng giám đốc Giang của chúng ta đợi đến hai mươi phút, sợ chỉ có oắt con này. Giang Nhược Trần khúc khích cười, nhìn vẻ mặt mệt mỏi vất vả của nhóc con, "Cô ăn mặc như thế này là dự định góp sức cho Hàn quốc gia tăng tỉ lệ phạm tội sao?"

Dịch Diệp Khanh cúi nhìn áo ngủ hơi trễ của mình, nhún vai tỏ vẻ thất vọng, "Thật ra tôi cũng muốn dụ dỗ trai đẹp, gái xinh Hàn quốc lắm chứ nhưng còn phải làm tròn bổn phận là người của cô, sao có thể cho người ta có cơ hội phạm tội được chứ? Đưa tay cho tôi..."

"Đây là cô trách tôi làm hỏng chuyện tốt của cô?" Tổng giám đốc Giang cường thế từ xưa đến nay thế nhưng rất nghe lời đưa hai tay trước mặt Dịch Diệp Khanh, "Đau quá, đại tiểu thư à, cô đừng có làm đi làm lại nhiều lần như vậy!"

"Nhịn chút đi, vết thương có thể sẽ đau", Dịch Diệp Khanh vừa nói chuyện vừa lấy bình ôxy già trong túi ra, nhẹ nhàng chùi qua vết thương đã sớm đóng vảy, vốn tưởng rằng sẽ có một hồi gào thét như giết heo, cái cảm giác đau kim châm muối xát không phải là cô chưa từng cảm nhận qua, vậy mà Giang Nhược Trần chỉ cắn môi, ngay cả thốt thành tiếng cũng không có.

"Giang Nhược Trần, rốt cuộc là ba tôi chết như thế nào?" Dịch Diệp Khanh không hề liếc nhìn sang người bên cạnh, giọng nói thản nhiên nghe không ra buồn hay vui, giống như đang nói về thời tiết vậy.

"Nhồi máu cơ tim..."

"Tại sao Dịch Hàn Lâm lại muốn giết tôi?"

"Đoán chừng là vì gần đây cô rất thân cận với tôi, có thể hắn sợ chúng ta liên kết thành đồng minh..."

"Giang Nhược Trần, cô biết không? Ngày hôm nay đặc biệt bất bình thường, cô biết không?" Dịch Diệp Khanh ngẩng đầu nháy mắt nhìn vẻ mặt nghi hoặc của người bên cạnh, "Tôi hỏi gì cô đáp nấy, cho tới giờ tôi chưa từng thấy qua Tổng giám đốc Giang ngoan ngoãn như vậy!"

"Đồ quỷ, càng ngày càng không biết lớn nhỏ!" Giang Nhược Trần vung tay lên muốn thưởng cho người này một chưởng tàn khốc, không ngờ người kia nắm lấy "chưởng" của cô.

"Nếu như để lại sẹo thì làm sao bây giờ?" Dịch Diệp Khanh ngưng mắt nhìn Giang Nhược Trần, tay xoa lên vết thương mờ nhạt kia, đầu ngón tay mềm mại làm tim cô không ngừng đập rộn...