Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 47: ẤM ÁP



"Yêu tinh, rốt cuộc cô lừa Nặc Nặc nhà chúng tôi đi đâu mất rồi?"

"Nặc Nặc nhà các cô?" Xà đại mỹ nhân rất ít khi tỏ thái độ trước mặt người khác, nhưng nghe xong chất vấn của đại tiểu thư, không khỏi nhíu mày, "Nếu là Nặc Nặc nhà các cô, tất nhiên là các cô tự mình đi tìm đi, sao lại hỏi tôi nhân vật quan trọng như vậy chứ?"

"Nhưng ngày đó, cậu ấy rõ ràng đi theo cô!"

"Đại tiểu thư, xin hỏi con mắt nào của cô thấy cô ấy đi với tôi? Hơn nữa, cô nói là cô ấy theo tôi, Quản lí Lê tự có chân, muốn đi chỗ nào thì đi, tôi và cô đâu thể xen vào, không phải sao?" Xà Nhan Lệ nói xong liền lắc lắc eo nhỏ rời đi, để lại đại tiểu thư hận thù sôi trào, cào cào bức tường. Nếu không phải quan tâm đến người đang đi, Dịch Diệp Khanh nhất định cởi đôi giày cao gót ra ném chết yêu tinh, hèn gì "cọp mẹ" nhà mình không thèm gặp mặt người này!Dịch đại tiểu thư càng cào càng thấy tức, mà phụ nữ hễ thấy tức là đầu óc bắt đầu hồ đồ, nên lần này Dịch Diệp Khanh muốn tìm người để tố khổ cho đỡ mê muội, hiển nhiên Giang Nhược Trần là một lựa chọn tốt, đại tiểu thư không phải là tiểu nhân ưa nói xấu sau lưng người ta, nhưng hôm nay cô nhất định phải làm tiểu nhân!

Lợi dụng lúc nghỉ trưa đi tìm Tổng giám đốc Giang để lảm nhảm, đàm đạo, nói lên lý tưởng, tiện thể "méc" hành động của yêu tinh. Vậy không tính là quá phận nhỉ? Dịch Diệp Khanh nghĩ xong liền làm. Khi cô hăng hái bừng bừng đi đến phòng Tổng giám đốc thì thấy cửa đóng chặt và có cả Thiết tướng quân đứng gác cửa.

"Trợ lý Dịch, báo cáo hội nghị cô viết xong chưa? Viết xong rồi thì đưa cho tôi nhé!"

"Báo cáo của tôi đều do Tổng giám đốc Giang trực tiếp xem..." Ý nói, người khác đừng hòng có cửa mà nhìn! Đừng trách nhóc con này chảnh nha, "chó" ỷ thế người, thật sự là đối diện với Triệu Tháo Vát quá đỗi xấu xí này, Dịch Diệp Khanh không ưa nổi, ai bảo Dịch đại tiểu thư chúng ta từ nhỏ đã có dáng dấp hội trưởng hiệp hội làm gì.

"Tổng giám đốc Giang đặc biệt dặn dò, cô giao cho tôi là được..."

"Tôi có việc cần phải báo cáo!"

"Báo cho tôi là được, Dịch Diệp Khanh cô đừng quên, tôi mới là cấp trên trực tiếp của cô!"

"Vậy tôi không có gì để báo cáo hết!" Dịch Diệp Khanh máu nóng nổi lên liền quay lưng rời đi, mặc kệ người phía sau có là đệ nhất đại hồng nhân hay đệ nhị đại hồng nhân, không cho tôi vào thì tôi càng muốn vào, chằn tinh gấu ngựa cũng có lúc ngủ gật, huống gì là người. Dịch Diệp Khanh ngồi trong phòng làm việc dỏng tai lên nghe động tĩnh bên cạnh, chẳng bao lâu sâu đã nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa, đoán chừng là Triệu Tháo Vát đi nhà về sinh, liền như một làn khói chui vào phòng Tổng giám đốc.

Vừa đi vào, Dịch Diệp Khanh lập tức trợn tròn mắt, Giang Nhược Trần không ngồi ở ghế. Theo như thường lệ, ắt hẳn giờ này Giang Nhược Trần phải ngồi ngay ngắn ở đây để ngấm ngầm mưu tính người ta, hoặc là suy nghĩ làm sao để không bị người ta mưu hại, chứ không phải vườn không nhà trống như bây giờ, thật sự cô chưa từng gặp.

Dịch Diệp Khanh lòng vòng trong phòng một lúc, mắt vô ý nhìn về phòng ngủ phía bên, sau đó đi tới, khẽ mở cửa đưa mắt nhìn vào bên trong dò xét, quả nhiên là thấy trên chiếc giường gỗ được chạm khắc tinh xảo kia hơi nhô lên hình người, Giang Nhược Trần vốn cuồng làm việc thế mà giữa ban ngày ban mặt lại làm biếng nằm trên giường. Đây là mặt trời mọc đằng tây hay là hôm nay mặt trời còn chưa ló dạng nên để mặt trăng thay thế?

Đại tiểu thư vừa lẩm ba lẩm bẩm vừa rón ra rón rén đi đến người kia. Đến gần mép giường, cô từ từ ngồi xuống, đánh giá tỉ mỉ người trên giường, mới thấy vẻ mặt trắng bệch của người ấy, đôi mày nhíu chặt, ngay cả răng cũng cắn thật chặt bờ môi dưới khô khốc, làm người ta nhìn thấy đau lòng, không kìm được phải vươn tay ra khẽ xoa đôi lông mày ấy.

Nhưng ngón tay chỉ vừa chạm đến mi tâm, người nằm trên giường đã mở mắt, việc này làm cả hai giật mình, tay Dịch Diệp Khanh bất động trong không trung, không biết nên tiếp tục hay là bỏ xuống.

"Sao cô vào đây được?" Đôi mắt mông lung của Giang Nhược Trần liếc nhìn "ếch siêu bự" đang ngồi chồm hổm bên mép giường này.

"Giang Nhược Trần, cô bị gì vậy? Nhìn rất yếu..." Dịch Diệp Khanh nhắm hai mắt, sau đó mở ra, cuối cùng vẫn đưa tay đặt trên trán Giang Nhược Trần.

"Có sao?"

"Có! Không tin thì cô đi soi gương đi, mặt cô vô cùng thê thảm, lại nghe giọng nói của chính cô đi... Giang Nhược Trần, rốt cuộc là bị gì vậy?..." Thấy Giang Nhược Trần không đáp, Dịch Diệp Khanh càng thêm lo lắng, "Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé, không thì gọi bác sĩ đến xem cô một chút?"

"Không cần, thật sự không cần!" Thấy "ếch siêu bự" đứng lên, Giang Nhược Trần vội vàng níu tay lại, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là tôi hơi đau bụng, ngủ một hồi là khỏe thôi".

"Làm sao vô duyên vô cớ bị đau bụng được chứ? Không được, để tôi gọi bác sĩ Trần sang đây..."

"Dịch Diệp Khanh, cô có phải phụ nữ không đấy?! Cô không biết hay là giả không biết?" Nhìn Dịch Diệp Khanh vẫn ngờ ngệch như lúc đầu, Giang Nhược Trần chán nản bỏ tay cô ra, lại nằm xuống giường, đắp chăn không thèm nói gì. Thấy vậy, Dịch Diệp Khanh càng nghĩ không thông, "Cô đau bụng thì liên quan gì đến việc tôi là phụ nữ hay không? Càng ngày cô càng ngang như cua!..."

Đột nhiên, Dịch Diệp Khanh ngậm miệng, như chợt nhớ ra gì đó, há hốc mồm nhìn người kia, lập tức liền leo lên giường, đến bên tai Giang Nhược Trần nhẹ giọng nói, "Mỗi lần tới tháng tôi không có cảm giác gì. Tôi không mẫn cảm lắm, cho nên không hiểu kiểu đau sinh lý này. Giang Nhược Trần cô đau lắm hả? Nghe nói uống chút nước đường sẽ khá hơn một chút. Cô chờ tí! Tôi đi làm cho cô..."

Không đợi người ta phản ứng, Dịch đại tiểu thư đã chạy mất hút, đổ nước nóng rồi vội vàng chạy đến trước mặt Giang Nhược Trần, không cần biết người ta chống cự thế nào, vẫn cứ đưa ly đến bên miệng người ta, "Uống chút sẽ dễ chịu hơn, ngoan, uống nhanh đi nè!"

"Tôi không phải là con nít, không cần cô 'dỗ dành'!"

"Cô còn dám nói tôi? Cô không ít lần 'dỗ dành' tôi sao không nói đi?!" Thấy Dịch đại tiểu thư chu chu môi tỏ vẻ tức giận, Giang Nhược Trần khẽ cười một tiếng, hóa ra oắt con này cũng thông minh đó chứ. Không thể lay chuyển được đứa nhóc bướng bỉnh này, Giang Nhược Trần chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.

Dịch Diệp Khanh chăm chú nhìn Giang Nhược Trần uống từng ngụm từng ngụm nước đường, sau đó đỡ cô nằm xuống, khẽ liếc nhìn đôi lông mày nhíu chặt của "lão Phật gia" có hơi hướng giãn ra, lúc này mới an tâm đi đến phòng rửa mặt, rửa ly nước. Nhìn đến nước máy đang tỏa ra hơi nóng, Dịch Diệp Khanh bỗng nảy ra một ý, cô vặn nước đến nhiệt độ cao nhất, sau đó vươn hai tay ra, lập tức hai tay liền bị nóng đến đỏ bừng, nhưng đại tiểu thư chúng ta vẫn cắn răng chịu đựng không thèm rụt tay về, mãi cho đến khi không chịu nổi nữa, mới tắt nước, vội vã chạy đến Giang Nhược Trần, không nói hai lời bèn cởi giày bay lên giường.

Đang mơ mơ màng màng, Giang Nhược Trần cảm thấy đột nhiên có người ôm chầm lấy mình sau lưng, muốn chống cự, để xem người nào "lưu manh" to gan như thế, dám đụng đến cô, không nghĩ đến người kia còn quá phận, đưa tay dọc theo vạt áo sơ mi luồn vào trong, bàn tay chạm đến da trần, tức thì cảm nhận được một hồi ấm áp.

"Giang Nhược Trần, là tôi, đừng sợ!" Vuốt ve cẩn thận vùng bụng lạnh ngắt, nghe nói nhiệt độ ở rốn thấp sẽ khiến người bình thường càng thêm yếu ớt, Dịch Diệp Khanh ôm vòng eo mảnh mai ấy, chợt dâng lên nỗi tiếc thương, tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Có đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm!" Giang Nhược Trần rầu rĩ lên tiếng, đầu càng chôn sâu vào gối, đôi mắt nổi lên tầng sương mù, cuối cùng nước mắt theo hai gò má tràn xuống. Thấy như vậy, Dịch Diệp Khanh chỉ nghĩ rằng Giang Nhược Trần đau đến khó chịu, hấp ta hấp tấp ôm sát người ta vào trong lòng, an ủi, "Giang Nhược Trần cô nhịn một chút, tí nữa là khỏe thôi... Lúc còn đi học, bạn cùng phòng của tôi mỗi tháng cũng đau đến chết đi sống lại, khi đó tôi thấy cô ta dán vật gì đó ấm ấm lên bụng, tuy rằng tay tôi không bằng với vật ấy, nhưng mà có còn hơn không, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ mua cho cô..."

"Dịch Diệp Khanh..." Không đợi đại tiểu thư này nói xong, vì sợ rằng sẽ không khống chế được nước mắt, người đang phiền muộn, rối như tơ vò lần nữa nói: "Tôi muốn ngủ... Đừng buông tay, ôm tôi!"

Giang Nhược Trần, ngủ ngon nhé, tôi sẽ ở đây cùng cô, sẽ luôn cùng cô...