Sau một lượt đối thoại, cách làm của một số món ăn trên bàn đã được Nguyễn Linh cải tiến.
Hệ thống đã không nhìn nổi nữa: [Khi Diệp Cảnh Trì đi công tác về, chỉ số cảm tình của anh ấy đối với cô chắc chắn sẽ giảm xuống!]
Nguyễn Linh mặt không đỏ tim không đập: “Chẳng phải hầu như anh ấy không ở nhà ăn cơm sao? Nếu anh ấy thực sự không hài lòng, thì...”
Hệ thống đầy hy vọng: [Vậy để dì Trương làm lại?]
“Không.” Nguyễn Linh nói một cách dứt khoát: “Thì để tôi thuyết phục anh ấy!”
Một trong những quy tắc của dân sành ăn: Đối với tiêu chuẩn của thức ăn, tuyệt đối không dễ dàng nhượng bộ!
[...Tôi chúc cô thành công vậy.]
...
Ăn xong bữa trưa, Nguyễn Linh lại đi xem nhà cả chiều, lần này là một số căn hộ trong tòa nhà văn phòng.
Tuy nhiên, nhìn một lượt, Nguyễn Linh đều không mấy hài lòng. Vị trí không được tốt, hạn chế cũng nhiều.
Về nhà, Nguyễn Linh lại so sánh một lần nữa, phát hiện ra cô vẫn thích căn hộ đầu tiên mình xem nhất.
Nó gần trường học và trung tâm mua sắm, lượng người qua lại đông đúc, giao thông thuận tiện. Giá thuê và diện tích cũng phù hợp, lại còn là một căn loft, khi cần cô có thể nghỉ ngơi ở tầng hai.
Ngoài ra, trang trí cũng phù hợp với thẩm mỹ của Nguyễn Linh, đơn giản tao nhã, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể kinh doanh.
Nhược điểm là buổi sáng và buổi tối sẽ hơi ồn ào, nhưng studio chụp ảnh thường hoạt động vào ban ngày, Nguyễn Linh cảm thấy có thể chấp nhận được.
Tính Nguyễn Linh là kiểu hễ quyết định là sẽ hành động ngay, vì vậy cô đã liên hệ với công ty môi giới hôm qua, sau một hồi thương lượng đã đạt được thỏa thuận miệng với mức giá giảm 85% so với giá khởi điểm, sẽ ký hợp đồng vào ngày mai.
Đã đặt được nhà, Nguyễn Linh cảm thấy ước mơ của mình đang ở trong tầm tay, động lực lại tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, sau khi ăn tối, cô lại cầm máy tính chạy ra ban công… nơi này đã được Nguyễn Linh biến thành khu vực làm việc riêng của mình.
Còn rất nhiều việc phải làm, chỉ việc mua hàng đã có một danh sách dài: thiết bị chụp ảnh, vật liệu trang trí, đồ tạo dáng, mỹ phẩm, v.v.
Ngoài ra, thiết kế chủ đề, chụp ảnh mẫu, quảng cáo trong giai đoạn đầu kinh doanh cũng cần có kế hoạch chi tiết.
May mắn thay, Nguyễn Linh từng làm nhϊếp ảnh tự do bán thời gian, có chút kinh nghiệm, không đến nỗi như con thiêu thân lao đầu vào.
Cô đắm chìm trong niềm phấn khích sắp thực hiện ước mơ, bỗng chốc lại quên mất thời gian.
...
Nửa đêm, hơn mười giờ.
Người giúp việc đang nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bánh xe vali cọ xát trên sàn nhà ở tiền sảnh, giật mình tỉnh giấc.
Người giúp việc đi ra ngoài xem thì ngạc nhiên phát hiện, Diệp Cảnh Trì, người lẽ ra sẽ trở về nhà vào ngày mai, lại về sớm.
“Tổng giám đốc Diệp!” Người giúp việc vội vàng chạy ra đón hành lý của Diệp Cảnh Trì: “Sao anh lại về rồi, quản gia cũng chưa...”
“Từ từ, không vội.” Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: “Lần này lịch trình thay đổi đột ngột, giờ hạ cánh của chuyến bay quá muộn, nên tôi bảo trợ lý Bùi không cần thông báo cho ông Hà.”
Diệp Cảnh Trì có yêu cầu rất nghiêm khắc với công việc nhưng cũng không nghiêm khắc quá đáng, đồng thời cũng quan tâm đến cấp dưới, đây cũng là một trong những lý do khiến anh có được uy tín cao đối với nhân viên.
Người đàn ông đưa hành lý cho người giúp việc, rồi cởi áo khoác: “Họ đều đã nghỉ ngơi rồi à?”
Người giúp việc trả lời: “Tuần sau cậu chủ có kỳ thi cuối kỳ, nên ngủ sớm, hơn 10 giờ đã tắt đèn nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Cảnh Trì cởi cà vạt, rồi cởi một cúc áo trên cổ: “Ừ.”
Người giúp việc còn nói: “Bà chủ...... hình như đang bận chuyện gì đó. Hai mươi phút trước tôi có hỏi, bà chủ nói cô ấy mệt thì sẽ tự trở về phòng nghỉ ngơi.”
Tay đang cởi khuy áo sơ mi của Diệp Cảnh Trì, nghe vậy động tác hơi dừng lại.
Người giúp việc: “... Tổng giám đốc Diệp?”
“Đồ trong vali cứ xử lý như bình thường là được rồi.” Diệp Cảnh Trì nói xong, một mình đi lên cầu thang.
……
Thực ra Diệp Cảnh Trì rất ít khi lên sân thượng tầng hai. Công việc của anh bận rộn, ở nhà ngoại trừ nghỉ ngơi trong phòng ngủ, hơn phân nửa chính là ở phòng sách.
Bốn phía sân thượng trang trí những dải đèn lốm đốm, trên giá hoa đặt mấy chậu xương rồng, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của người giúp việc nên phát triển rất tốt.
Ở giữa là một cái bàn vuông nhỏ bằng gỗ, mặt trên bày một cái đèn bàn, còn có một cái máy tính.
Đèn còn sáng, Nguyễn Linh lại nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn, trông hết sức điềm tĩnh. Khóe miệng hơi nhếch lên, dường như tâm trạng rất tốt.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì có chút dịu dàng.
Trên người Nguyễn Linh khoác một chiếc áo choàng. Nhưng không biết có phải do cô di chuyển lung tung hay không, mà lúc này áo choàng chỉ còn có một góc treo trên vai cô, lung lay sắp rớt.
Diệp Cảnh Trì theo bản năng đưa tay chỉnh lại, rồi lại dừng lại giữa không trung.
Trong vài giây do dự, Nguyễn Linh đã tỉnh lại.
Nguyễn Linh cựa mình, từ từ ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay.
Diệp Cảnh Trì thản nhiên thu tay lại.
Ngay giây sau, chiếc khăn choàng từ sau lưng Nguyễn Linh trượt xuống, rơi xuống đất, phát ra tiếng “bốp”.
Nguyễn Linh dụi mắt, quay người định nhặt thì một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng lại xuất hiện trong tầm mắt, nhặt khăn choàng ấy lên trước.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông gấp chiếc khăn choàng lại làm hai, đưa cho Nguyễn Linh: “Cầm lấy.”
Nguyễn Linh vừa mới tỉnh dậy vẫn còn hơi choáng váng, ngơ ngác nhận lấy.
Ánh mắt cô có chút mông lung, dường như đang thắc mắc tại sao đối phương lại ở đây, khác hẳn với dáng vẻ lanh lợi, khéo léo khi nói chuyện điện thoại ngày hôm qua.
Diệp Cảnh Trì khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi. Ở đây muỗi nhiều, cũng dễ bị cảm lạnh.”
Cuối cùng Nguyễn Linh cũng tỉnh táo lại.
Lúc nãy trong mơ, cô mơ mình quay trở lại thế giới trước đây của mình, đến nỗi khi tỉnh dậy có cảm giác như đang nằm mơ, thoáng chốc quên mất mình đang ở đâu.
Giọng nói trầm thấp và trong trẻo của người đàn ông, như một ly nước có ga, đã kéo tâm trí cô trở lại.
Nguyễn Linh hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Diệp Cảnh Trì: “Khoảng nửa đêm mười hai rưỡi.”
Nguyễn Linh: “Anh đứng đây lâu chưa?”
Diệp Cảnh Trì: “Vừa đến.”
Nguyễn Linh cảm thấy hơi trùng hợp, anh vừa đến thì cô lại tỉnh dậy? Nhưng hệ thống sẽ tự động ngừng hoạt động khi cô ngủ, cũng không thể kiểm chứng được.
Nhưng nghĩ lại, cô lại thấy đối phương không cần thiết phải lừa mình.
Nguyễn Linh đứng dậy: “Vậy em đi về phòng đây.”
Vì đã quá muộn rồi, nên cô thực sự phải lên giường đi ngủ, việc có nhiều hơn cũng không thể vội vàng.
Cô đang viết kế hoạch thì ngủ gật, những thứ đã dùng đều vương vãi trên bàn. Nguyễn Linh gấp máy tính xách tay lại ôm vào lòng, rồi lại đi lấy cuốn sổ tay và bút chì màu ở bên cạnh.
Sân thượng dạng ngoài trời, buổi tối có gió, nếu không dọn dẹp thì đồ đạc có thể sẽ bị thổi bay.
Đang dọn dẹp thì một cây bút được đưa tới.
Diệp Cảnh Trì cầm cây bút chì màu xanh, ngòi bút hướng về phía anh: “Cái này rơi xuống đất rồi.”
Có lẽ là khi cô ngủ, nó lăn xuống dưới.
Nguyễn Linh: “Cảm ơn.”
Diệp Cảnh Trì lại nói: “Để tôi cầm máy tính cho.”
Nguyễn Linh chớp mắt chậm rãi: “Được.”
Mặc dù đồ đạc không nặng nhưng lại nhiều và tạp nham, khi cô đến cũng nhờ người giúp việc ở nhà mang cùng.
Diệp Cảnh Trì từ tay Nguyễn Linh nhận lấy máy tính, động tác lịch sự và có chừng mực, hoàn toàn không chạm vào cơ thể cô.
Nguyễn Linh lại cầm lấy những giấy bút còn lại, rồi cùng Diệp Cảnh Trì trở lại phòng.
Hai người một trước một sau, cách nhau nửa bước.
Đến cửa phòng ngủ, Nguyễn Linh dừng lại, đợi người đàn ông trả lại máy tính cho mình.
Diệp Cảnh Trì đưa máy tính cho cô, rồi nói với vẻ vô tình: “Sao lại thức khuya thế, đang bận gì sao?”
Giọng điệu bình thản, như thể chỉ đột nhiên nhớ ra nên mới hỏi vậy.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn lập tức cảnh giác.
Diệp Cảnh Trì ở trước mặt cô luôn tỏ ra ôn hòa và lịch sự, tâm trạng bình ổn đến mức khó tin.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn không quên, người đàn ông trước mặt là một nhân vật tàn nhẫn đã có chỗ đứng trong giới kinh doanh khi còn rất trẻ.
Trong vài lần giao tiếp trước đó, cô cũng có thể cảm nhận được sự sâu sắc kín đáo của người đàn ông.
Bản năng mách bảo Nguyễn Linh, nếu lúc này không trả lời nghiêm túc thì sự đề phòng của Diệp Cảnh Trì rất có thể sẽ tăng lên một cấp độ nữa.
Cô ít nhất còn phải sống cùng người đàn ông này trong hai năm dưới cùng một mái nhà, nếu mối quan hệ quá căng thẳng, lúc đó làm gì cũng không tiện.
Hơn nữa, cô vốn không có ý định giấu anh.
“Phải, là như này.” Nguyễn Linh bình tĩnh mở lời: “Trước đây không có cơ hội nói với anh, từ lâu em đã muốn mở một studio chụp ảnh, vừa hay bây giờ nghỉ việc rồi có thời gian rảnh, nên dạo này em đang bận rộn với việc này.”
Đôi mắt của Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia ngạc nhiên: “Studio chụp ảnh?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng, chính là chụp ảnh nghệ thuật, chụp ảnh thẻ gì đó.”
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ động: “Tôi không biết, em còn biết chụp ảnh đấy.”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Ừ, hồi đại học thích nên tự học.”
Cô đã nghe hệ thống nói qua, trước khi nguyên chủ và Diệp Cảnh Trì kết hôn đã mười mấy năm không gặp mặt, nên cô cũng không sợ bị lộ.