Nguyễn Linh hài lòng, lại nhét một quả nho vào miệng.
Người đàn ông trên TV vẫn đang cãi lý: “Tôi và Tiểu Lệ hoàn toàn không có gì! Chỉ là mỗi ngày thuận đường nên đưa cô ấy đi làm, cùng ăn bữa trưa và bữa tối mà thôi! Là do cô suy nghĩ quá nhiều!”
Nam MC bắt đầu khuyên nhủ người phụ nữ: “Cô Vương, chồng cô cũng có mối quan hệ xã hội của riêng mình, cô vẫn phải cho phép anh ấy giao lưu với đồng nghiệp nữ chứ.”
Nguyễn Linh lại cắn một miếng dưa hấu, mắt trợn lên: “Người dẫn chương trình này đang nói cái gì vậy, đúng là đàn ông chẳng có tên nào tốt.”
Cô quay đầu nhìn Diệp Hủ: “Con nói phải không, Diệp——”
Trên ghế sofa bên cạnh, người đàn ông ngồi thẳng tắp, thân hình cao lớn.
“……Diệp Cảnh Trì?” Nguyễn Linh chớp mắt: “Sao anh quay lại rồi?”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Anh liếc nhìn màn hình TV với vẻ lơ đãng, sau đó trả lời: “Vừa rồi nhận được điện thoại, là chuyện công ty, bây giờ đã giải quyết xong rồi.”
Nói rồi, Diệp Cảnh Trì nhìn màn hình TV một lần nữa, lần này dừng lại lâu hơn một
Sau một lúc, anh bình tĩnh lên tiếng: “Đang xem gì vậy?”
Nguyễn Linh giơ tay chỉ: “Có tên ở góc dưới bên phải.”
Diệp Cảnh Trì nhìn vào góc dưới bên phải, ánh mắt dừng lại hai giây, lại tỉnh bơ nhìn vào chiếc điều khiển từ xa trước mặt Diệp Hủ.
Sau đó anh nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ đang ngồi nghiêm chỉnh xem TV, không nói gì.
Diệp Trì lặng lẽ đi đến ghế sofa đơn bên cạnh và ngồi xuống.
“Tôi xem với hai người một lát nhé.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp ổn định, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, đưa tay ra: “Vậy giúp em lấy một tờ khăn ướt được không?”
Khăn giấy nằm trên bàn trà trước mặt Diệp Cảnh Trì, vì cách xa Nguyễn Linh và Diệp Hủ nên Nguyễn Linh cũng lười đứng dậy đi lấy.
Diệp Cảnh Trì: “……”
Người đàn ông rút ra một tờ khăn ướt, đưa cho Nguyễn Linh.
“Cảm ơn.” Nguyễn Linh nhận lấy, lau nước trái cây dính trên ngón tay.
Cô rất kỹ, chậm lau từng ngón tay một.
Cho đến khi cô cử động ngón tay, cảm thấy hoàn toàn không còn cảm giác dính nữa, mớᎥ dừng lại.
Diệp Cảnh Trì đang nhìn cô.
Lông mày Nguyễn Linh khẽ lay động, thần thái hết sức tự nhiên mà vươn tay đưa tờ khăn ướt đã dùng cho anh: “Anh giúp em vứt đi nhé.”
Cô còn tiện tay hất cằm về phía đó, vẻ mặt tự nhiên: “Thùng rác ở bên cạnh anh.”
Diệp Cảnh Trì nhận lấy tờ giấy từ tay cô.
Nguyễn Linh hài lòng quay lại tiếp tục xem TV.
Người phụ nữ đã bắt đầu nhỏ giọng khóc sụt sùi, người đàn ông vẫn đang khăng khăng cãi lý, hùng hổ dọa người.
Nguyễn Linh xem một lúc, lông mày lại nhíu lại, lắc đầu thở dài: “Thế này thì cưới nhau có ý gì chứ? Còn không bằng sống một mình, một mình thì ít nhất cũng được yên tĩnh!”
Cô nói rồi định thêm chút trái cây cho mình.
Vừa cúi đầu, một quả cam đã được bóc sẵn đã đưa đến bên cạnh cô.
Sạch bóng, ngay cả sợi gân trắng của cam cũng đã được nhổ sạch.
thử đi.” Diệp Cảnh Trì nói.
Nguyễn Linh ngoan ngoãn nhận lấy quả cam, bẻ một miếng bỏ vào miệng.
Nước cam tràn ngập, còn rất ngọt.
Nguyễn Linh ăn thêm hai miếng nữa, định đưa cho Diệp Hủ cũng thử.
Cô vừa mới chạm tay vào cánh tay Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì đột nhiên lên tiếng: “Diệp Hủ không thích ăn cam.”
Nguyễn Linh sửng sốt: “Vậy hả?”
Diệp Hủ đang đưa ra bỗng cứng đờ, quay đầu trừng Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì vẫn bình tĩnh ngồi đó.
Ánh mắt Nguyễn Linh liếc qua hai cha con, rồi tự mình ăn nốt quả cam.
……
Hai mươi phút sau, chương trình cuối cùng cũng đến hồi kết.
Người dẫn chương trình bắt tổng kết, nói những câu như “gia đình hòa thuận là điều tốt “lùi một bước là biển rộng trời cao” vân vân.
Nguyễn Linh chán nản đứng dậy, quyết định về phòng nghỉ ngơi.
Tối qua thức trắng cả đêm, cô không ngủ lúc này cũng hơi mệt, muốn về sớm ngủ bù.
Diệp Cảnh Trì cũng đứng dậy theo cô, thản nhiên “Em có thích xem những chương trình này không?”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: “Cũng k͙hông
Loại chương trình này, vừa xem đã thấy đồng cảm, dù rất tức giận nhưng vẫn không nhịn được muốn xem hết.
Nhưng lần sau mở tivi, Nguyễn Linh cũng sẽ không chủ động xem loại chương trình này nữa, kẻo xem xong lại tức đến mức phát điên.
Diệp Cảnh Trì “ừ" một tiếng: “Lần sau tôi sẽ cùng em xem nhưng chương trình
Nguyễn Linh nhìn người đàn ông một cái, không nhịn được hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Anh có thời gian sao?”
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Gần đây công việc của công ty không quá bận rộn, tối xem một bộ phim thì vẫn có thời gian.”
Nguyễn Linh gật đầu: “Vậy cũng được.”
Xem TV thì đúng là mấy người cùng xem sẽ thú vị hơn, nên có rất nhiều người xem video mớᎥ thích bật luận.
Nguyễn Linh nhìn sang Diệp Hủ: “Vậy lần sau em gọi thêm Diệp Hủ cùng xem, ba người chúng ta cùng xem.”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Đang lên lầu, Diệp Hủ dừng bước, đáp lại một tiếng “được”.
Ở góc độ mà Nguyễn Linh không nhìn thấy, ánh mắt Diệp Hủ nhìn Diệp Cảnh Trì mang theo vài pнần khiêu khích.
Lông mày Diệp Cảnh Trì khẽ lay động, sau đó khóe miệng đột nhiên nhếch lên một chút.
Ở góc độ của Nguyễn Linh, chỉ là sau khi Diệp Cảnh Trì nhìn chằm chằm Diệp Hủ một lúc, lại cười một cách khó hiểu.
Cha con nhà này đang chơi trò gì vậy?
Nguyễn Linh lười quan tâm họ, quay về phòng rửa mặt rồi đi ngủ.
Những ngày sau đó, Nguyễn Linh lại đến studio hai lần nữa, dựng phông nền.
Công việc thành lập đoàn phim thì giao cho trợ lý Bùi giúp cô giám sát, cộng thêm lời hứa của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh rất yên tâm.
Sau khi thiết kế xong chủ đề chụp ảnh đợt đầu tiên, Nguyễn Linh còn sắp xếp cho người mẫu chụp ảnh mẫu.
Cô cũng băn khoăn liệu mình có thể trực tiếp nhờ Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt giúp đỡ hay không.
Cả hai cô gái đều rất xinh đẹp, như vậy hai người có thể chụp ảnh miễn phí, mà Nguyễn Linh cũng có thể tiết kiệm được một khoản phí thuê người mẫu.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô nhận ra biểu cảm người bình thường không thể so sánh với người mẫu, cô cũng đã lâu không quay lại nghề cũ.
Giai đoạn quảng bá ban đầu rất quan trọng, sẽ an toàn khi làm việc với những người chuyên nghiệp.
Cho nên, Nguyễn Linh đã liên hệ với một số người mẫu tự do trên mạng xã hội, cuối cùng đã hẹn được một nữ người mẫu có giá cả hợp lý, hơn nữa cô người mẫu mà cô để ý cũng đã đồng ý lời hẹn.
Người mẫu phí theo thời gian chụp thỏa thuận vào buổi chiều. Nguyễn Linh dự định sáng sớm sẽ đến studio để kiểm tra lại thiết bị.
Nghĩ tới lời hứa của mình với Diệp Hủ, Nguyễn Linh gõ cửa phòng Diệp Hủ rồi mớᎥ rời đi.
“Con có muốn đến studio giúp mẹ không?” Nguyễn Linh hỏi. “Bây giờ mẹ đi đây, nếu có thời gian, con có thể cùng mẹ.”
Diệp Hủ mím môi nói: “Chờ tôi mấy phút.”
Nói rồi cậu đóng sầm cửa lại.
Hai phút sau, Diệp Hủ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh kinh ngạc với tốc độ của Diệp Hủ, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Thành thật mà nói, dựa trên những quan sát trong những ngày nghỉ hè vừa qua, thẩm mỹ của Diệp Hủ thực sự khá tốt.
Không có kết hợp lộn xộn, cũng không phải phong cách thời thượng mà chỉ trông rất thoải mái.
Hôm nay cũng vậy, thiếu niên mặc một bộ trang phục đơn giản với tông màu sáng, quần dài vải lanh màu cà phê nhạt và áo thun ngắn tay màu trắng.
Nhưng trời đang rất nóng, vậy mà Diệp Hủ lại mặc thêm một lớp nữa, đó còn là chiếc áo khoác sơ mi trị giá hơn bốn nghìn mà Nguyễn Linh đã mua cho cậu ở trung tâm thương mại trước đó.