Tôi vào phòng khóa cửa lại, vứt hết đồ dùng sang bên. Mẹ kiếp, nhìn thấy họ là tôi mất hết hứng làm việc rồi.
Tôi nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy có mail mới, tôi tò mò click vào, hóa ra là của Thiệu Viễn. Nói đến Thiệu Viễn, thì anh là người yêu của tôi, tôi quen anh từ 4 năm trước, lúc trường mở hội trại tiếp đón sinh viên năm 1, Thiệu Viễn "vô tình" chụp ảnh tôi, lúc đó tôi phát hiện rồi, nhưng do tâm trạng không tốt sẵn rồi nên tôi không thèm xỉa đến. Sau này tôi mới biết anh là Thiệu Viễn, cựu học sinh trường này, anh nhập học đại học lúc 17 tuổi, từng đi du học Đức, hiện đang là kiến trúc sư, lớn hơn tôi 3 tuổi.
Cuộc gặp gỡ thứ 2 của tôi và anh cũng rất vô tình, anh là gia sư cho em họ tôi, một lần sang nhà nó, tôi chạm mặt anh, và chúng tôi biết nhau.
Quá trình tiếp xúc ngày càng nhiều, sau đó với lời tỏ tình "ngọt ngào" của anh, tôi đã đồng ý quen anh.
"Nếu em không đồng ý quen anh, anh sẽ đăng bức ảnh "dìm" em lúc em đang ở hội trại"
Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cười. Thiệu Viễn độc mồm như vậy, nhưng vô cùng đáng yêu.
Có điều vào năm ngoái, anh phải đi ra nước ngoài theo nhu cầu của bố mẹ, và chúng tôi yêu xa như thế này đây.
Tôi trả lời mail của anh, vui vẻ lên được một chút, tôi bò dậy dựng lại bản vẽ, suy nghĩ rồi thiết kế tiếp tục.
Giữa chừng thì có người gõ cửa, tôi bực bội hỏi: "Ai đó?"
"Khả Nhi, là dì..." Tiếng Tống Liên yếu ớt vọng vào.
Tôi chống nạnh nghiêng đầu, dì ta làm như mình bị bệnh sắp chết đến nơi vậy: "Dì muốn gì?"
"À, chốc lát con muốn ăn gì, để dì nấu"
Tôi đảo mắt, sau đó nhếch môi: "Dì nấu càng nhiều càng tốt, làm thành tiệc cũng được, chẳng phải hôm nay sinh nhật dì sao?"
Tống Liên im lặng một hồi rồi nói: "Được"
Tôi cười rạng rỡ, bỏ tiền vào túi quần, nằm dài trên giường, cho đến khi trời chập tối, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, lần này không phải là giọng nói chướng tai kia: "Khả Nhi, em xuống ăn đi"
Tôi mở cửa phòng bước ra, làm như không thấy Tống Thư, bước nhanh xuống cầu thang lấy chìa khóa nhà, nhìn bàn ăn có đầy đủ món, Tống Liên thì đang dọn thêm món ra, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc khiến tôi khó hiểu. Bất quá tỗi không rảnh nữa, tôi cười: "Dì, mẹ con gọi con sang ăn với mẹ rồi, có gì thì dì và anh ăn đi, con đi với mẹ có lẽ sẽ về trễ"
Sau đó quay lưng bước đi, đừng tưởng bà bày ra vẻ mặt tái mét đó thì tôi sẽ thấy tội cho bà.
Tôi vui vẻ ra đường, đến quán món Thái của bác Lâm, khá gần nhà tôi. Bác Lâm là hàng xóm của tôi ngày trước, người đầu tiễn bế tôi lúc tôi ra đời cũng là bác, bác coi tôi như là con ruột vậy. Từ khi ba mẹ tôi ly hôn, bác Lâm nói với tôi khi không muốn ăn cơm của Tống Liên nấu thì cứ sang bác, bác nấu cho tôi. Tôi cũng thương bác như mẹ ruột vậy.
Tôi vừa bước vào quán, bác Lâm đã cười: "Ủa, Tiểu Nhi"
Chị hai - con cả của bác Lâm nhào ra đè cổ tôi: "Sao lâu rồi không chịu sang đây hả con nhỉ này"
"Ấy, chị đừng đè ngộp em. Tại em sợ mọc mụn mà, chị xem, mụn đầy mặt em rồi này" Tôi khóc ròng.
Quán hôm nay không đông lắm, tôi được sắp cho một bàn ngay cửa sổ, món bún Thái nhanh chóng được dọn lên cho tôi, tôi hít hà hương cay của nó rồi cầm đũa lên ăn. Bác Lâm ngồi vào đối diện tôi: "Dạo này con sống tốt chứ?"
"Dạ không ổn đâu, nhà có người lạ mà" Tôi cũng không kiêng kị trước mặt bác.
"Chậc, bà ta có làm gì cháu không? Nghĩ thì ba cháu cũng đáng trách quá. Khi không lại cưới thêm một bà vợ, lại là một con điếm" Bác Lâm thở dài. Tính nhiều chuyện này của bác tôi vốn đã quen, việc Tống Liên là đĩ cũng một tai bác nghe ngóng rồi kể lại cho tôi.