Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 33: 33





Dùng bữa cùng Sira tôi không thể tập trung được, kiếp trước cũng đã sống được 27 năm rồi nên làm sao mà không hiểu được những biểu hiện ấy là như thế nào nhưng điều khiến bản thân thật sự khó hiểu chính là tại sao thái độ của anh ta như vậy chứ? Mọi thứ chẳng phải quá nhanh hay sao, thứ gì nhanh đến thì cũng nhanh đi mà thôi.Sira nhìn tôi hôm nay có vẻ trầm tĩnh hơn mọi khi lo lắng hỏi thăm "Em có chuyện gì sao""À..

Không sao có một số chuyện khiến em bận tâm chút thôi"Sira ngập ngừng "Có chuyện này không biết ta có nên hỏi hay không?""Chị cứ hỏi đi, chúng ta thân thiết như vậy rồi mà""Em là hầu gái riêng của công tước, hắn ta có làm gì em không?""Dạ không đâu, sao vậy chị biết anh ta?"Sira không nghĩ tôi nhạy bén như vậy, vội quay mặt đi.


Nắm thời cơ tôi gặng hỏi "Chị giấu em chuyện gì sao?""Không phải, chỉ là.."Còn nhớ ngày trước lý do chị ấy bị đám người Arika bắt nạt là vì đến gặp anh, chẳng lẽ chị ấy thích anh ta?"Không lẽ chị thích ngài ấy?"Giật mình khuôn mặt Sira lộ rõ vẻ chán ghét "Không bao giờ, lúc trước đi dạo ta thấy anh ta giết người một cách rất tàn nhẫn nên ta mới lo lắng cho em"Thì ra là như vậy còn suýt nữa thì hiểu nhầm chị ấy "Em xin lỗi, không hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy nữa"Chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu "Không sao đâu"* * *Ngày hôm nay anh ta không có ở dinh thự, xử lý công việc xong thì chẳng còn việc gì nhiều, ngoài gặp Sira thì lại xuống nhà bếp trò chuyện cùng chú Chaler và mọi người ở đó.

Trong dinh thự này người thân thiết với tôi cũng không nhiều chỉ có Sira và những người ở đây, trò chuyện được một lúc, một khay đồ ăn được chuẩn bị cần mang đến cho một người đang bị giam lỏng ở tòa nhà phía đông.

Một cô gái trẻ phụ trách mang đồ đến đấy run rẩy bước ra chuẩn bị mang đi, nhìn những vết bầm nhẹ ở tay cô ấy tôi lo lắng hỏi "Sao vậy, người ở đó đáng sợ như vậy sao?"Biểu cảm sợ hãi cùng giọng nói run run "Đúng..

đúng vậy"Chú Chaler đột nhiên lạnh mặt quát lớn "Còn không đi, sợ vậy thì nghỉ việc đi"Dù không muốn nhưng cô ấy vẫn cắn răng lê từng bước chân chậm chạp đi, khó hiểu tôi quay sang hỏi Chaler "Người đó sao vậy ạ?"Như sợ tôi dính vào phiền phức ông ấy vội phẩy tay "Không có gì đâu, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho ngài công tước là được đừng lo những chuyện khác"Nhẹ gật đầu rồi lấy cớ đi dọn dẹp tôi chạy đuổi theo cô gái kia, thật không hiểu nổi bản thân ngày càng trở nên nhiều chuyện như vậy nhưng cứ nhìn những vết thương ấy một cảm giác khó chịu thôi thúc tôi không thể ngó lơ, vì cô ấy đi khá chậm nên chẳng mấy chốc tôi đã đuổi kịp"Này! Nếu sợ hãi như vậy thì để tôi đi với cô"Cô gái đó thấy tôi thì không tỏ vẻ vui mừng gì chỉ cúi mặt tiếp tục đi "Cô tốt nhất đừng đi theo, tôi tự biết lo liệu""Vậy sao?" -hờ hững đáp lại những vẫn tiếp tục đi bên cạnh cô ấy"Ai không biết cô đang được công tước để tâm, có mệnh hệ gì tôi không gánh được đâu"Nghe những lời ấy thầm thấy thật vi diệu, giống như cuộc tranh sủng ái nơi thâm cung vậy, ai được người ấy để tâm sẽ không bị kẻ nào bắt nạt hay đụng đến.

Bản thân còn đang sợ những phản ứng gần đây của anh ta nhưng giờ nghĩ lại..


có nên lợi dụng không nhỉ?Đang miên man suy nghĩ đột nhiên tôi thấy cô ta chuẩn bị hất chỗ thức ăn ấy đi, vội đưa tay cản lại "Cô làm gì vậy hả"Như tức giận cô ta hét lớn "Cô tránh ra, đừng xen vào chuyện của tôi, giờ đến đó cũng sẽ bị hắn ta đánh mà thôi chẳng thà không mang đến còn hơn cho hắn ta chết đói còn hơn"Chưa hiểu rõ cho lắm những vẫn cản lại "Cô dẫn đường đi, tôi mang thay cô"Cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh hơn "Nhưng..""Không sao đâu, tôi tự biết nguy hiểm sẽ tránh"Trên đường đi đến nghe cô ấy nói sơ qua tôi hiểu ra được chút, người đang bị giam ở đấy là một hoàng tử của nước khác bị gửi sang làm con tin sau khi đất nước thua cuộc trong một trận chiến sau này có thể đem đi đàm phán nên mới nhận được đãi ngộ như vậy.Dừng lại trước khu nhà phía đông, nơi đây thật âm u và lạnh lẽo hơn hẳn những khu vực khác.

Nơi đây dành để giam giữ những tù nhân hay những kẻ phản bội có tội lỗi gì đều sẽ bị giam giữ ở đây.

Trước mặt tôi bây giờ là một tòa tháp, chỉ duy nhất một lối vào, trông chúng thật đáng sợ.


Cô gái kia nói gì đó với người canh gác xong quay lại dẫn tôi cùng đi lên, đi qua từng hành lang tối tăm và ẩm ướt một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nơi đây giam giữ rất nhiều người, ánh mắt họ nhìn chúng tôi như những con mồi chứa đầy hận thù và thèm khát nếu không có những thanh sắt giam họ lại nhất định chúng tôi sẽ bị họ xé thành trăm mảnh rồi.

Mùi ẩm mốc cùng mùi máu tanh hôi cứ xộc vào mũi làm tôi không kiềm được mà muốn nôn mấy lần, không thể tưởng tượng nếu một ngày nào đó người ở trong đây là tôi sẽ như thế nào đây dù có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ gục ngã mất..