Mê Loạn Tình Dục

Chương 23



Vì muốn thu hút nhiều người, trừ bỏ việc tăng diện tích nơi ở, tiểu khu còn cố ý thiết kế hai dòng suối uốn lượn từ cổng tiểu khu vào trong, càng thêm gần gũi với thiên nhiên.

Một đường lái xe, tâm trạng Trình Tuyết rất tốt, vừa lại vừa ngâm nga hát. Chợt xuất hiện trong tầm mắt là hai bóng hình đang dây dưa với nhau, lúc đầu không có hấp dẫn sự chú ý của nàng, chỉ là hình ảnh đôi

tình nhân nhìn vào thân mật, không nghĩ tới trong đó cô gái lại hướng nàng chạy tới, cánh tay dồn dập dơ lên vẫy vẫy.

Điều chỉnh tốc độ xe chậm lại, khuôn mặt cô gái đang vẫy tay dần hiện ra rõ ràng, Trình Tuyết kinh ngạc nhìn Lý Kiều đang chạy tới.

Lý Kiều gấp gáp mở cửa xe, dùng sức lôi kéo cánh cửa vào, còn ấn khóa từ bên trong, lo lắng nói: "Mẹ, mau lái xe."

Nghiêng thân mình, quay đầu tránh ánh nhìn chăm chú từ bên ngoài, cô hiểu rõ Lâm Bỉnh muốn đuổi tới đây.

Lâm Bỉnh nhíu mày ảo não nhìn chằm chằm Lý Kiều ở trong xe, lại một lần nữa Lý Kiều chạy thoát khỏi hắn, tâm của hắn nhất thời ngứa ngáy tức giận không thôi, hối hận vì đã không ra tay sớm

Trình Tuyết có chút hồ đồ nhìn quét qua bên ngoài xe, xem xét nam sinh ở ngoài, đây không phải là nam sinh lôi kéo Lý Kiều lần trước ở trước cổng trường sao?

Linh Bỉnh nhìn cao ráo, anh tuấn, khí chất rất ôn nhu, nhìn như thế nào cũng là một soái ca.

Trình Tuyết nhất thời hiểu vì sao Lý Kiều cùng nam sinh này năm lần bảy lượt dây dưa, nghĩ đến đây chắc là bạn trai của Lý Kiều.

Theo ý muốn của Lý Kiều, khởi động xe, chậm rãi bỏ Lâm Bỉnh cách xa ở phía sau.

Trình Tuyết dò xét ánh mắt về phía Lý Kiều ở bên cạnh nãy giờ không nói một lời nào, cúi đầu bật cười, trêu chọc nói: "Vừa rồi nam sinh kia là bạn trai của con à?"

Lý Kiều ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, xoay người nhìn hàng cây bên ngoài xe "Không phải". Thản nhiên nói xong, sau đó lại một hồi trầm mặc.

Trải qua khoảng thời gian này, Trình Tuyết đối với cô mà nói, đã trở thành người xa lạ không khác biệt lắm, còn có thể nói nàng đối với cô là tình địch, cùng tranh giành tình cảm của một nam nhân, từ bây giờ không thể xem nàng là mẹ của mình nữa.

Trình Tuyết tự thấy mất mặt, phiết khóe miệng, cũng không nói cái gì nữa. Dù sao trong lòng nàng cũng không để ý quan tâm chuyện yêu đương của Lý Kiều.

Chính là vì tâm tình của nàng đang tốt, mặt dù phản ứng của Lý Kiều có chút làm nàng không vui, nàng cũng không so do cùng Lý Kiều, chỉ nghĩ Lý Kiều tâm tình thiếu nữ đang giận dỗi bạn trai.

Trình Tuyết lái xe vào gara, Lý Kiều vào nhà trước nàng. Ở cạnh tủ để dép, nhìn qua phòng khách im ắng, bị thay thế bởi âm thanh bát đĩa va chạm dinh dang trong

phòng bếp.

Lý Kiều hiếu kỳ đi qua, xuyên qua giá gỗ tủ rỗng, cô thấy Lý Thiên Hạo. Nhìn theo nam nhân, đã thấy vài món ăn bắt mắt được bày trí trên bàn ăn cơm.

Đối mặt với kinh hỉ ngoài ý muốn này, Lý Kiều có chút hoảng hốt bước tới gần bàn ăn, vừa mới rồi bị chiếm tiện nghi, ủy khuất lúc này mới thấy chỗ bộc phát, đôi mắt phiếm hồng, gương mặt tái nhợt chịu kích thích bởi vì kích động mà ửng đỏ.

Nghe được âm thanh, Lý Thiên Hạo nghiêng đầu cười yếu ớt, không phát hiện sự khác thường của Lý Kiều.

"Có thể ăn cơm rồi". Ngữ điệu ôn nhu nói.

Dừng vài giây, thấy Lý Kiều vẫn không có phản ứng gì, hắn nhìn Lý Kiều bộ dáng ngốc nghếch, còn nói: "Haha, Làm sao vậy?"

Bàn tay to theo thói quen vuốt tóc Lý Kiều, tiếp theo ôm chầm cô, thân mật sủng nịch Lý Kiều.

Cái này có chút mạo hiểm, Lý Kiều có phản ứng lui lại phía sau, tránh né vòng tay ấp áp của Lý Thiên Hạo. Sinh lý có chút chống cự, lúc nãy Lâm Bỉnh ôm nàng, thân đầy

mùi mồ hôi, làm nàng có chút ghê tởm, không muốn Lý Thiên Hạo cảm nhận được.

Lý Thiên Hạo cũng sửng sốt, hai người từ trước đến giờ thân mặt, đây là lần đầu tiên cô tránh né hắn như vậy, không phải kiểu giả vờ làm nũng, mà hắn rõ ràng cảm nhận Lý Kiều né tránh hắn.

Khoé miệng tươi cười không khỏi có chút trệ xuống, lại phục hồi ôn nhu.

Lý Kiều cúi đầu không dám nhìn Lý Thiên Hạo đối diện, cô hiểu rõ Lý Thiên Hạo biết mình không ổn, nhưng Lầm Bỉnh lúc nãy kề sát cô, cô chỉ cảm thấy bản thân rất bẩn, chính là lúc này không muốn, cũng chỉ có thể trầm mặc.

Lý Thiên Hạo đợi cho Lý Kiều giải thích, Lý Kiều ngược lại trầm mặc đứng lên. Đôi mắt vô cùng khó hiểu, nói thật hắn đối với Lý Kiều giống như lần đầu tiên yêu đương,

tâm tình của con gái hắn còn chưa nắm rõ, không biết Lý Kiều đang suy nghĩ gì.

Định mở miệng nói gì đó, khóe mắt liếc nhìn thấy Trình Tuyết đang vào cửa, lập tức dừng lại, thu hồi ôn nhu, khuôn mặt trầm tĩnh trở lại.

Trình Tuyết dường như không cảm thấy chính mình vắng nhà hai ngày có vấn đề gì, thật giống như không có chuyện hai ngày trước nàng cùng Lý Thiên Hạo cãi nhau, cũng chưa từng bị bệnh.

Chỉ thấy nàng cười cười đi tới, nhìn qua Lý Kiều dang cúi đầu, chuyển hướng đến Lý Thiên Hạo nghi hoặc hỏi: "Hai cha coi làm

sao vậy?"

Khi nói chuyện, Trình Tuyết đã đứng bên cạnh Lý Thiên Hạo, thân mật lôi kéo cánh tay hắn.

"Không có gì." Lý Thiên Hạo hạ mi mắt, con ngươi liếc qua Trình Tuyết, thấy nàng lôi kéo tay mình, không muốn nhiều lời, rút cánh tay, ngồi xuống bình thản nói: "Ăn

cơm thôi."

"Đúng lúc, em cũng đói bụng." Trình Tuyết ra vẻ xinh đẹp nói xong, ngồi xuống bên cạnh Lý Thiên Hạo, cầm lấy bát cơm

vốn là lấy cho Lý Kiều ăn.

Lý Kiều trầm mặc, đứng một bên thấy cảnh này, thân mình khe khẽ run, ủy khuất lại tăng gấp bội lần, đờ dẫn nói: "Con ăn qua rồi." Xoay người lên tầng trở về phòng.

Lý Thiên Hạo lo lắng nhìn theo bóng dáng Lý Kiều, tâm loạn như ma, khẽ thở dài vài cái.

Khi vào cửa, bộ dáng thân mật kề cận nhau của Lý Thiên Hạo cùng Lý Kiều khiến cho Trình Tuyết có chút nghi ngờ, lại nhìn phản ứng của Lý Thiên Hạo với Trình Tuyết, trên bàn cũng là đồ ăn yêu thích của Lý Kiều, nàng cảm thấy bọn họ càng thêm thân cận, Trình Tuyết nội tâm liền dâng lên dự cảm không lành.

"Không có việc gì, nó vừa cùng bạn trai đi ăn cơm." Trình Tuyết trêu trọc nói, vì sự trầm mặc của Lý Kiều giải thích.

Lý Thiên Hạo không tiếp lời của nàng, nghiêng đầu liếc mắt nàng một cái, trầm tĩnh bình thản ăn cơm.

Bị Lý Thiên Hạo lạnh nhạt, Trình Tuyết thì thào lầu bầu vài tiếng liền dừng lại, âm thầm kinh hãi, Lý Thiên Hạo đối với Lý Kiều phản ứng có phải thái quá hay không?

Nhìn bàn thức ăn phong phú trước mặt, nàng không thể nào đặt đũa xuống nổi, có phải mình đã bỏ qua cái gì rồi không...?