Bài thi đã được nộp lên, thầy Chu Quang Kiệt thực hiện đúng quy định đã đưa ra. Cả lớp chỉ có Cảnh Nhã Diễm và Bạch Bảo Đình trả lời được ít nhất.
Bài thi của Bạch Bảo Đình bị Number 1 đổ vào làm hỏng, mà y được xem như người bị hại duy nhất trong chuyện này, hơn nữa sau khi cùng Cảnh Nhã Diễm ra ngoài, không động thủ cũng không động khẩu, làm cho thầy Chu muốn tìm lý do phạt y cũng không có.
Cuối cùng chỉ có mình Cảnh Nhã Diễm bị giữ lại.
Thầy Chu để cô hỗ trợ phê chữa vào bài thi thật ra cũng muốn giúp cô củng cố và làm quen dần những đề bài thi đại học.
Cảnh Nhã Diễm cũng rõ ràng điều này cho nên mỗi lần đối chiếu đáp án cô đều làm rất nghiêm túc. Đặc biệt là đề bài viết đoạn văn theo chủ đề, điểm đạt được không cố định, cho nên cô có thể tìm được những điều chính mình xem nhẹ nhưng người khác lại tìm ra, như vậy ngược lại có thể nắm giữ được nhiều kiến thức hơn so với học tập đơn thuần.
Đột nhiên cô cảm thấy, thầy Chu cũng không phải không đáng tin cậy như cô tưởng tượng, cái gọi là giáo viên 10 sao cũng không phải hữu danh vô thực.
Giảng dạy ở một lớp như này, có lẽ cần phải dạy theo phương pháp khác không giống bình thường.
Cảnh Nhã Diễm xem qua toàn bộ bài thi, thầy Chu Quang Kiệt sẽ kiểm tra lại một lần nữa, có thể đánh giá trình độ tổng thể của mọi người.
🌸Em thấy bài thi của mình được bao nhiêu điểm?
Thầy Chu sau khi phê phê chữa chữa một bài thi xong thì ngẩng đầu hỏi Cảnh Nhã Diễm.
Cảnh Nhã Diễm dừng ngòi bút lại, thấp giọng nói:
🌸Trong bài thi có vài đề trước kia em đã từng luyện qua, vì có ấn tượng nên sẽ làm tốt hơn một chút nhưng những đề mới thì em không cam đoan.
Thầy Chu Quang Kiệt nhướng mày:
🌸Em đã từng làm qua đề thi đại học của những năm trước sao?
Hiện tại còn chưa tới lúc ôn tập kiến thức như năm 3 cho nên các lớp năm 2 cũng chưa yêu cầu cần phải mài giũa trong việc giải đề, có vài giáo viên còn muốn đè nặng không cho học sinh tự học giải đề trước.
Cảnh Nhã Diễm gật gật đầu:
🌸Vâng, sau khi làm xong bài về nhà, em nghĩ có thể luyện nhiều một chút.
Thầy Chu suy tư:
🌸Em thật dụng tâm.
Mí mắt hơi mỏng của Cảnh Nhã Diễm run lên, bình tĩnh nói:
🌸Mọi người đều dụng tâm, nếu em không làm có khả năng bị tụt dốc.
Thầy Chu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau, cảm thấy Cảnh Nhã Diễm lén lút làm vậy thực sự rất ngoan ngoãn, học sinh như vậy sẽ cực kỳ ổn trọng cùng kiên định.
Trên người cô không có dã tính hay xúc động mà các Alpha ở tuổi này nên có, ngược lại có loại cứng cỏi giống như một đóa tuyết liên ngoan cường sống sót trên vách đá huyền nhai.
🌸Từ góc độ giáo viên mà nói, lúc này thầy không kiến nghị em tiếp xúc với quá nhiều loại đề, hiện tại cũng chưa phải thời gian để làm điều đó, hãy để tới khi ôn tập kiến thức trong năm 3. Mà giờ em thử chú ý tới các phương pháp giải đề cùng cơ sở tri thức trong từng bài tập, các môn đều như vậy. Đối với các em bây giờ điều chủ yếu là phải có cơ sở tốt, dù cho em có bao nhiêu kiến thức, thì em phải nắm vững những gì mình đang có mới phát huy được hết.
Cảnh Nhã Diễm cong cong đôi mắt hoa đào lên. Đôi mắt này không có ôn nhu cũng không đa tình ngược lại càng tĩnh lặng, xa cách.
🌸Cảm ơn thầy a,, em sẽ đi dạo hiệu sách nhiều hơn.
Thầy Chu Quang Kiệt nhìn sắc trời bên ngoài, đã hoàn toàn đen kịt.
Năm nhất và năm thứ 2 của trường tan học vào lúc 6 10, chỉ có năm 3 là thêm tiết tự học buổi tối đến 8 giờ 25.
Sau khi Cảnh Nhã Diễm tan học, ngồi chữa bài hơn 2 giờ, hiện tại cơm chiều cũng chưa được ăn.
Thầy Chu đưa một chai nước uống vận động trong sọt đồ ăn vặt của giáo viên cho cô:
🌸Uống nước đi, nhuận hầu, cha mẹ em nhất định đang sốt ruột chờ đợi?
Cảnh Nhã Diễm lắc đầu, cười tùy ý:
🌸Cha mẹ em sẽ không lo lắng cho em đâu, không có việc gì ạ.
Thầy Chu như suy tư gì đó cong cong môi, ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sổ trên bàn, cẩn thận tìm hiểu hỏi:
🌸Cha mẹ em có muốn cho em chuyển sang lớp khác không?
Thầy cảm thấy Cảnh Nhã Diễm là một học sinh ngoan, nếu ở một lớp khác rất có thể sẽ trưởng thành khỏe mạnh, còn ở cái lớp này trong hoàn cảnh chướng khí mù mịt sợ rằng không thể không xảy ra đường rẽ gì đó. Cao trung đúng là thời kỳ mấu chốt để hình thành thế giới quan, nó sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời về sau.
Chuyển lớp không phải hiện tượng hiếm thấy trong truong.
Đám học sinh luôn có các loại lý do, thông qua các loại quan hệ lựa chọn lớp hay giáo viên mình thích để theo học.
Có khi thành thật an phận, chịu sự phân phối của nhà trường cuối cùng ngược lại sẽ có hại.
Giống như những học sinh như Bạch Bảo Đình hay Lưu Viên Hoa tương lai bọn chúng có thể dựa vào gia cảnh, mà Cảnh Nhã Diễm nếu cứ bị chậm trễ như này, thì tương lai sẽ dựa vào gì đây?
Cảnh Nhã Diễm mím môi, hít một hơi thật sâu, lại đưa một bài thi cho thầy Chu Quang Kiệt:
🌸Cha mẹ em không nghĩ tới chuyện đó, công việc của bọn họ đã rất bận, cũng không hiểu biết nhiều về tình huống trong trường học ạ.
Thầy Chu yên lặng nhận lấy bài thi, cười một chút.
Làm giáo viên trong trường thầy chỉ có thể nhắc nhở tới đây, nhiều hơn cũng không phải lời thầy nên nói.
Thời tiết cuối xuân vẫn còn se lạnh, trên cửa sổ bám một tầng hơi nước mỏng manh, ánh sáng từ ngọn đèn dây tóc bị hơi nước cắt thành vô số vật sáng nhỏ vụn.
🌸Bạch Bảo Đình.... em ấy không làm khó dễ gì em chứ?
Cuối cùng, thầy cũng nói ra lời muốn hỏi. Thật ra thầy cũng thấy kỳ quái việc Bạch Bảo Đình gọi Cảnh Nhã Diễm ra ngoài nhưng không làm gì. Thầy đã chuẩn bị gọi điện cho phòng giáo dục - đạo đức.
Trong nháy mắt sắc mặt Cảnh Nhã Diễm trắng bệch, theo bản năng cô cắn môi, hàm răng trắng đều để lại dấu vết nhợt nhạt trên đôi môi không chút huyết sắc.
Cảnh Nhã Diễm rũ mắt, thấp giọng nói.
Thầy Chu vừa nhìn sắc mặt của cô đã biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng đứa nhỏ này không nói, thầy cũng không thể hỏi sâu hơn.
🌸Có chuyện gì em nhớ phải tìm thầy nhé, đám học sinh các em ở tuổi này rất mẫn cảm, đừng nghẹn ở trong lòng, thầy đã tốt nghiệp chính quy khoa tâm lý học đó.
Cảnh Nhã Diễm ngẩng đầu:
🌸Thầy cảm thấy em có bệnh về tâm lý a?
Cô Dương xấu hổ cười cười:
🌸Không có.
Tới 8 giờ 50 tối, thầy Chu bắt đầu đuổi Cảnh Nhã Diễm đi về.
Thầy cứng rắn nhét chai đồ uống vận động cho cô:
🌸Lấy về uống đi, thật ra hôm nay thầy cũng không muốn để em ở lại muộn như vậy, nhưng dù sao lời đã nói ra thì phải làm bộ một chút, mau về nhà ăn cơm đi, đã trễ như thế này rồi.
Cảnh Nhã Diễm đành phải nhận lấy.
Khi đi ra khỏi dãy nhà, hơi ẩm trên người cô chợt bị gió đêm thổi tan hết, ba dãy nhà cao tầng sát nhau tạo thành một khe hút gió, gió thổi mạnh làm người không mở được mắt.
Cô run rẩy một cái.
Lúc tan học cô đã nói với Cảnh Tư Tịnh, hôm nay mình ở lại lớp hỗ trợ cho giáo viên nên không thể về nhà cùng chị.
Cảnh Tư Tịnh tuy rằng thấy kỳ quái nhưng là một Omega có tâm lý của Alpha, cả ngày nay phải ngồi học ở nơi tụ tập toàn là O như vậy, cũng cảm thấy không được tự nhiên, cho nên chị cũng không chờ Cảnh Nhã Diễm mà về trước.
Cảnh Nhã Diễm kéo cao khóa áo khoác ngoài, rụt cổ chạy chậm tới cổng trường.
Đèn trong sân trường lác đác, ánh sáng le lói vào buổi tối không quá sáng rõ, trong không khí còn mang theo hơi nước ẩm ướt thấm vào ruột gan.
Cô ra cổng trường theo lệ thường đi tới đầu hẻm để lấy xe. Trong hẻm chỉ còn lại chiếc xe đạp của cô cô đơn khóa bên đường ống máy sưởi, yên xe bằng da còn ẩm ướt vì sương đêm.
Cô lấy túi khăn giấy từ trong ba lô, lấy ra một tờ, lau lau yên xe, lúc này mới nương theo đèn đường vàng mờ ảo mở khóa xe.
Nhà cô nằm ở một tiểu khu trong thành phố, cách trường khoảng hơn 20 phút đạp xe, chung quanh còn có trường tiểu học, và trường sơ trung, khu đó cũng được xem như thuộc vị trí ưu việt. Đây cũng là lý do vì sao phòng ở nhà cô đã khá cũ nhưng bọn họ vẫn không chuyển nhà.
Cảnh Nhã Diễm lên xe, bắt đầu đạp xe dọc theo con đường quen thuộc. Xe cộ ban đêm cũng không ít, đặc biệt là khi đi qua mấy ngã tư gần trường học, một khi đèn đỏ phải đợi hơn 60 giây.
Nhưng cô lại rẽ vào một con đường khác, nhà ở khu này đều thấp bé nho nhỏ hầu hết đều là cửa hàng buôn bán.
Siêu thị nhỏ, cửa hàng kim khí, cửa hàng văn phòng phẩm, còn có cửa hàng giặt là quần áo.
Cảnh Nhã Diễm đạp xe tới một cửa hàng giặt là vân đang còn mở cửa, đỗ xe dựa vào thân cây cạnh đó, sau đó đeo quai cặp đi vào.
Cô đẩy cửa kính ra, buông cặp xuống.
Bác trai ngồi sau quầy hàng ngẩng đầu từ màn hình máy tính lên nhìn cô, buông nắm hạt dưa còn đang cắn dở xuống, vỗ vỗ bàn tay lên ống quần hỏi cô:
🌸Giặt cái gì?
Cảnh Nhã Diễm mở balo, lấy quần đồng phục của Bạch Bảo Đình ra, cô chau mày, để lên quầy hàng.
🌸Giặt quần đồng phục ạ.
Trên đồng phục của Bạch Bảo Đình còn lưu lại hương vị tin tức tổ của Alpha.
Tuy rằng rất nhạt bị thuốc ức chế che chắn, nhưng Cảnh Nhã Diễm vẫn có thể cảm giác được.
Đương nhiên trên sinh lý cậu là Alpha cho nên cũng không tới mức sinh ra chút xúc động gì với tin tức tổ kia.
Nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, trong tiềm thức cô khát vọng trở thành một Omega vì vậy điều này vẫn có thể kích thích thần kinh của cô.
Cô dời ánh mắt đi, kéo lại cặp sách rồi đeo lên một lần nữa.
Bác trai cầm lấy chiếc quần nhìn nhìn, kiểm tra xem có tồn hại gì không, sau đó gập gọn lại dán một cái nhãn lên trên.
🌸Một chiếc là 17 đồng, nếu làm thẻ thì giảm 30%, muốn làm thẻ không?
Cảnh Nhã Diễm lắc đầu:
🌸Cháu không làm.
Làm thẻ ư? Cô cũng không phải luôn tới đây giặt quần áo đẩy chứ.
Nếu không phải sợ về nhà dùng máy giặt bị ba mẹ phát hiện thì 17 đồng này cô không muốn bỏ ra đâu.
Còn bảo cô giặt bằng tay sao.
Đồ ngốc, đồ xấu xa.
Thật sự tưởng rằng cô sẽ nghe theo sao?
Cảnh Nhã Diễm yên lặng mà trợn trắng mắt, bỏ ngoài tai lời nói của Bạch Bảo Đình.
Cô để lại tên họ và số điện thoại, sau đó không thèm liếc mắt nhìn cái quần kia một lần nào nữa, tiêu sài đẩy cửa ra nhẹ nhàng đạp xe về nhà.
Đèn bảng hiệu bên ngoài cửa hàng giặt là vẫn luôn nhấp nháy còn bên trong truyền tới những tiếng hi hi ha ha hoan thanh tiểu ngữ từ chương trình chiếu trên ti vi.
Cô dùng lực từng chút từng chút dẫm mạnh lên bàn đạp, gió đêm vù vù thổi bên tai cô. Ánh đèn le lói ven đường, bụi cây u tối, người bên đường vội vã lướt qua, cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất đạp như điên về nhà, trong lòng nghĩ, may mắn tránh được một kiếp.
Về tới nhà, Cảnh Nhã Diễm dùng chìa khóa mở cửa, đèn hiên bỗng nhiên sáng lên.
Ông Trác Hạc Hòa đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra ngoài, duỗi đầu nhìn thoáng qua:
🌸Giờ mới về sao, nhanh ăn cơm đi.
Trong phòng rất ấm áp nhanh chóng xua tan hàn ý, trấn an làn da lạnh lẽo căng chặt của cô.
Trên người ông Trác Hạc Hòa có mùi thịt cừu xào xả ớt, đó là mùi cô rất quen thuộc.
Đúng là cô có chút đói bụng. Đặc biệt trong bầu không khí như này, cô càng muốn nghỉ ngơi thoải mái một lát.
Cô cong mắt cười, nhanh chóng cởi giày ra, vừa xoa bụng vừa ném cặp sách lên sô pha.
🌸Đói chết mất, cha để phần cho con cái gì vậy ạ?
Cô hứng thú bừng bừng chạy vào phòng bếp.
Ông Trác Hạc Hòa nạt cô nói:
🌸Nói nhỏ một chút, chị con đang học đó.
Cảnh Nhã Diễm thành thật thu lại âm thanh, nhẹ giọng nói:
🌸Da.
Cô tới phòng bếp, cẩn thận kéo ghế ngồi, cố gắng không cho chiếc ghế kéo trên nền gạch phát ra thanh âm.
Thịt cừu, cà rốt xào su su đều được dùng màng bọc bọc kín, trong nồi còn có cháo bò băm không nóng không lạnh.
Thịt cừu còn khoảng 9-10 cái, hẳn là còn một nửa đi.
Cô biết, nhất định là Cảnh Tư Tịnh cố ý để phần cho mình, chị biết cô thích ăn thịt cừu, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, ít nhiều có cảm giác vui sướng khi mình là em gái.
Cảnh Nhã Diễm múc một bát cháo đầy, gắp lấy miếng thịt cừu, vùi đầu ăn.
Ông Trác Hạc Hòa ngồi đối diện hỏi cô:
🌸Lớp mới thế nào, bạn mới có dễ ở chung không?
Cô nuốt xuống một ngụm cháo, ánh mắt có chút trốn tránh, trái lương tâm trả lời:
🌸Ở chung khá tốt, đều nói đạo lý, rất thân thiện ạ.
Rốt cuộc cô cũng chỉ là thiếu nữ 16-17 tuổi, xảy ra sự tình này, trong lòng cũng có chút ít tủi thân chứ.
Bạch Bảo Đình và Lưu Viên Hoa rõ ràng là bạn nổi khổ, một kẻ làm ảnh hưởng đến bài thi của cô, một kẻ cư nhiên bỏ qua cho người kia chỉ bắt ép một mình cô giặt quần áo cho y.
Thật là thiên hạ vô địch không biết xấu hổ.
Nhưng ông Trác Hạc Hòa không nhận thấy sự tủi thân trong côp. Chỉ thanh thanh giọng nhắc nhở.
🌸Về sau giáo viên lại muốn con hỗ trợ thì con phải từ chối đi, hôm nay một mình chị con đi về lại bị mấy hỗn tiểu tử quấn lấy thổ lộ, ba không rõ đám nhỏ kia nghĩ cái gì, không suy nghĩ học hành gì sao, trong óc đều là phế liệu! Chị của con mới vừa phân hóa thành Omega, rất dễ bị hại, con phải ở bên người nó, bảo vệ nó, biết chưa?
Ý cười của Cảnh Nhã Diễm dần dần thu lại.
Cô trầm mặc dùng đũa đảo quanh bát cháo, sau đó một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: