Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 31: Không Để Ai Làm Tổn Thương Em



Đới Mẫn Giai chạy hối hả qua các hành lang vắng lặng, tìm đường thoát khỏi kẻ đồi bại đang đuổi theo mình. Phía sau lưng, cô vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa của tên quản lý sale và tiếng bước chân huỳnh huỵch nặng nề của ông ta. Đúng lúc cô sắp ngã quỵ vì mệt mỏi và hoảng loạn, Hoắc Kỳ Xuyên xuất hiện, ánh mắt lo lắng và quyết tâm. Anh nhanh chóng ôm lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô.

- Mẫn Giai, em không sao chứ? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh đầy lo lắng, nhất là khi anh nhìn thấy quần áo của cô xộc xệch, không ngay ngắn.

Đới Mẫn Giai ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài trên má.

- Ông ta... ông ta đã cố sàm sỡ em. - Cô thổn thức.

Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Anh nhìn quanh, nhưng quản lý sale đã biến mất vào bóng tối. Anh biết rằng không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.

- Em an toàn rồi, anh ở đây. - Anh nói, giọng đầy quyết tâm.

Hoắc Kỳ Xuyên dẫn Đới Mẫn Giai vào phòng làm việc của mình, để cô ngồi xuống ghế và đưa cô một ly nước.

- Em cần nghỉ ngơi, không cần phải sợ nữa. - Anh trấn an cô.

Đới Mẫn Giai ngồi xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn vào đôi mắt Hoắc Kỳ Xuyên, cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của anh.

- Em thật sự không biết phải làm sao nếu không có anh. - Cô nói, giọng nghẹn ngào.

Hoắc Kỳ Xuyên nắm chặt tay cô, ánh mắt kiên định:

- Anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa. Anh sẽ đảm bảo rằng kẻ đó phải trả giá cho những gì đã làm.

Hoắc Kỳ Xuyên đưa Đới Mẫn Giai về nhà, cố gắng giữ cho bầu không khí nhẹ nhàng nhất có thể. Anh nhìn thấy sự mệt mỏi và hoảng sợ trong mắt cô, không khỏi cảm thấy đau lòng. Khi bước vào căn hộ của cô, anh ngay lập tức bắt tay vào nấu nướng, muốn chuẩn bị món ăn yêu thích của cô để cô có thể thoải mái hơn.



Đới Mẫn Giai ngồi trên ghế sofa, nhìn Hoắc Kỳ Xuyên loay hoay trong bếp. Cô cảm thấy ấm áp và an toàn hơn khi có anh ở đây. Khi món ăn hoàn thành, anh bày biện lên bàn, mỗi món đều được chế biến cẩn thận và bày trí đẹp mắt.

- Em ăn đi, em cần nạp lại năng lượng. - Anh nói, giọng trầm ấm, đầy quan tâm. Cô mỉm cười yếu ớt, cảm kích trước sự chu đáo của anh.

Sau bữa ăn, Hoắc Kỳ Xuyên không để Đới Mẫn Giai phải làm gì, anh tự mình dọn dẹp, lau chùi từng góc nhỏ để căn nhà trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn. Khi cô bước ra từ nhà tắm, mọi thứ đã xong xuôi, anh đứng trong bếp, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

- Em lên giường nghỉ ngơi đi. Anh sẽ ở đây cho đến khi em ngủ. - Anh nói, tắt đèn và chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khi anh định bước ra khỏi phòng, cô bất ngờ hoảng hốt gọi lại.

- Kỳ Xuyên, đừng đi! Em... em không muốn ở một mình.

Hoắc Kỳ Xuyên cảm nhận được sự ám ảnh và lo sợ vẫn còn hiện hữu trong Đới Mẫn Giai. Anh không nỡ để cô phải chịu đựng thêm, nên anh đồng ý ở lại.

- Anh sẽ ở đây, không sao đâu. - Anh trấn an cô.

Hoắc Kỳ Xuyên mượn nhờ nhà tắm của Đới Mẫn Giai. May mắn lúc nào anh cũng mang theo bên mình một bộ đồ thoải mái khác nếu anh có ý định ở lại công ty qua đêm. Hiện tại, nó được dùng ngay tại nhà của người con gái anh yêu.

Ở bên ngoài, Đới Mẫn Giai lặng im lắng nghe tiếng nước chảy bên trong nhà tắm. Cô khẽ nuốt nước miếng ực một cái, tự nhủ bản thân đừng nên có suy nghĩ biến thái nào, nhưng không hiểu sao mặt cô cứ nóng bừng. Không thể ngồi yên, cô quyết định xuống giường chuẩn bị chăn mền khác cho anh, đặt chúng ngay bên cạnh chỗ cô nằm.

Một lát sau, tiếng cửa phòng nhà tắm mở ra, Đới Mẫn Giai giả vờ nằm im ngay ngắn, tránh cho Hoắc Kỳ Xuyên nhìn ra sự kỳ lạ của cô. Cô thấy anh đi lại gần mình, nghĩ rằng anh sẽ leo lên giường chung với mình, nhưng anh chỉ xoa nhẹ đầu cô rồi ôm chăn mền xuống sàn.

Hoắc Kỳ Xuyên trải chăn xuống sàn nhà, nằm bên cạnh giường của cô, tinh tế giữ khoảng cách an toàn để cho cô yên tâm. Anh nằm đó, nghe tiếng thở đều đặn của Lan, lòng tràn đầy sự bảo vệ và yêu thương.

Đới Mẫn Giai nằm trên giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng không thể. Trái tim cô đập mạnh, không ngừng nghĩ về sự việc xảy ra và sự hiện diện an ủi của Hoắc Kỳ Xuyên. Bên tai cô là tiếng thở đều đặn của anh, khiến cô cảm thấy yên bình một cách kỳ lạ. Lát sau, cô lén lút mò xuống giường, không thể chịu đựng được sự xa cách.