Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 4: Một Thân Phận Khác



Buổi sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên tường phòng ngủ. Không khí trong lành và mát mẻ của buổi sáng sớm thổi qua khung cửa mở hé, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa và cỏ cây từ khu vườn bên ngoài.

Đới Mẫn Giai khẽ cựa mình, từ từ mở mắt ra, cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng chiếu lên gương mặt. Cô ngồi dậy trên chiếc giường êm ái, kéo tấm chăn lên ngang ngực và ngáp nhẹ một cái. Mái tóc dài và mềm mại của cô rủ xuống vai, lấp lánh trong ánh sáng buổi sớm.

Ánh mắt Đới Mẫn Giai lơ đãng nhìn quanh căn phòng, ngắm nhìn những đồ vật quen thuộc và cảm nhận sự yên bình bao quanh. Cô với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, kiểm tra giờ và nhận thấy mình vẫn còn đủ thời gian để tận hưởng buổi sáng.

Đới Mẫn Giai bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào sàn gỗ mát lạnh. Cô mở toang cửa sổ, để ánh nắng và làn gió trong lành tràn vào phòng. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô tiến đến gương, nhìn ngắm gương mặt mình trong ánh sáng tự nhiên. Đôi mắt sáng và làn da mịn màng. Nhưng đặc biệt nhất chính là đôi môi vẫn còn hơi sưng tấy.

Đới Mẫn Giai chạm nhẹ vào môi mình, có chút nhức khiến cô không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua. Cô khi ấy đã ngà ngà say, còn kéo một người đàn ông xuống hôn sâu chẳng rời.

- Sao lại bảo là người đàn ông lạnh lùng, chẳng cô gái nào tới gần được chứ? Rõ ràng cuồng nhiệt đến thế mà.

Đới Mẫn Giai pha một tách cà phê. Hương cà phê thơm lừng lan tỏa khắp căn nhà, tạo nên cảm giác ấm áp và dễ chịu. Nhâm nhi từng ngụm, cô chợt quyến luyến vị ngọt đắng của bia và mùi nam tính của Hoắc Kỳ Xuyên. Thì ra hương vị của người đàn ông không dễ có được lại hấp dẫn đến thế.

Đới Mẫn Giai ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, đặt tách cà phê xuống bàn rồi bắt đầu trang điểm. Da mặt cô mịn màng nên dường như chẳng cần phải che chút khuyết điểm gì cả. Ngược lại, cô chấm lên giữa mặt mình hàng dài nốt tàn nhang, tiếp theo đeo lens che đi màu mắt mật ong. Búi gọn tóc lên cao, cô nhìn vào gương, cảm thấy ngoại hình hóa trang hôm nay cũng không tồi.

Đới Mẫn Giai đeo thêm cặp kính, chính thức hoàn thành dáng vẻ đi làm giống hệt những ngày thường. Nếu tối qua cô là một cô gái phóng khoáng, tỏa ra nhiệt huyết và quyến rũ, thì hiện tại cô không khác gì cô gái văn phòng kiêm mọt sách.

Bắt xe đến công ty Nhất Quang, Đới Mẫn Giai tự tin đi vào bên trong, có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Điều này là hiển nhiên bởi vì hiện tại cô đang thử việc cho vị trí quản lý ban marketing. Một người xa lạ, không có tiếng tăm trong ngành nhưng lại được thực tập ở một vị trí cao sẽ khiến nhiều người chú ý tới.

- Có vẻ hôm qua em chơi rất vui nhỉ?

Giám đốc marketing Mễ Tinh đi vào, nhìn qua đôi môi vẫn còn chút sưng tấy của Đới Mẫn Giai mà nở nụ cười ẩn chứa hàm ý không mấy trong sáng. Chính chị ấy là người đã cấp phép cho cô thử việc một tháng sau khi chị thăng chức. Nhưng hai người chẳng có họ hàng thân thiết nên hiển nhiên chẳng ai trách móc được gì. Còn sự thật ra sao thì cả hai đều giữ kín như bưng.

Đới Mẫn Giai thử việc đã được ba tuần, chỉ còn một tuần cuối sát hạch. Năng lực của cô được công nhận nhưng hiển nhiên sẽ có những người không đồng thuận.



- Hôm nay có cuộc họp định kì của ban marketing với chủ tịch. Đừng gây ra phiền phức gì. - Mễ Tinh cảnh cáo Đới Mẫn Giai.

- Em tưởng chị sẽ bảo em phải thể hiện thật tốt trước mặt chủ tịch. - Đới Mẫn Giai sắp xếp tài liệu, không xem cuộc họp này là điều gì quá áp lực.

- Em không gây phiền phức gì là chị mừng lắm rồi.

Mễ Tinh xoa trán, không khỏi nhớ lại ba tuần qua, Đới Mẫn Giai đã đồ sát cả phòng ban marketing như thế nào. Cô thẳng tính, dám nói dám làm, hiển nhiên đắc tội không ít người nhưng bởi vì lời của cô khiến họ không thể phản bác về mặt chuyên môn nên cô vẫn là người chiến thắng.

- Cốc cốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang câu nói sắp phát ra từ miệng Đới Mẫn Giai.

- Giám đốc, quản lý! - Cô thư ký nhỏ nghiêng người, điềm đạm đáng yêu thông báo - Chủ tịch sẽ đến trong vòng năm phút nữa.

- Chị biết rồi. Chúng ta đến phòng họp trước thôi.

Mễ Tinh cất bước đi trước. Đới Mẫn Giai cầm tài liệu đi theo phía sau. Cô đến đây ba tuần và đây là lần đầu tiên cô được diện kiến chủ tịch công ty. Lo lắng không có, chỉ có tò mò và háo hức.

Vào lúc mọi người còn đang bàn luận, cánh cửa phòng họp lần nữa được mở ra. Một người đàn ông mặc một bộ vest đen lịch lãm, áo sơ mi trắng và cà vạt tối màu, toát lên phong thái của một người lãnh đạo bước vào. Đôi giày da đen bóng loáng phát ra âm thanh nhẹ nhàng khi anh bước đi, tạo nên một cảm giác trang trọng và nghiêm túc.

Người đàn ông đi thẳng đến đầu bàn, nơi vị trí chủ tịch đã được dành sẵn cho anh. Ánh mắt anh sắc bén lướt qua từng người trong phòng, như muốn đánh giá sự chuẩn bị và tinh thần của họ.

Đới Mẫn Giai đẩy cặp kính, không nghĩ tới Hoắc Kỳ Xuyên hôm qua còn cùng mình hôn môi cuồng nhiệt mà hôm nay lại có thể tạo được áp lực lớn như vậy.