- Đây là toàn bộ tài liệu ngày hôm nay, thưa chủ tịch.
Thư ký Vương đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ngay khi Hoắc Kỳ Xuyên kết thúc cuộc họp. Cậu nhận lấy bản báo cáo từ phó thư ký, rồi trả lại không gian yên tĩnh cho vị chủ tịch đáng kính.
Trong văn phòng yên tĩnh, Hoắc Kỳ Xuyên ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn vào đống tài liệu trước mặt. Anh lật từng trang, duyệt qua các bản báo cáo và đề xuất. Tuy nhiên, tâm trí anh không thể tập trung hoàn toàn vào công việc. Hình ảnh của cô gái xa lạ và nụ hôn mãnh liệt họ chia sẻ ngày hôm qua liên tục hiện lên trong đầu anh.
Hoắc Kỳ Xuyên nhớ rõ từng chi tiết: ánh mắt rực lửa của cô, cảm giác ấm áp từ đôi môi cô, và mùi hương dịu nhẹ của mái tóc mềm mại. Trái tim anh đập nhanh mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đó, cảm giác rung động mãnh liệt vẫn còn nguyên vẹn. Anh cố gắng tập trung trở lại, nhưng hình ảnh của cô cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Điện thoại trên bàn rung lên, Hoắc Kỳ Xuyên giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh nhấc máy, nhận ra giọng của bạn thân, Đông Quách, đầy phấn khích ở đầu dây bên kia.
- Hey, Hoắc lão đại, thế nào rồi? Cậu đã xin được số điện thoại của cô gái ấy chưa? Hoàn tiểu nhị đang la làng việc cậu bỏ trốn giữa chừng đấy, nhưng tôi đã cản họ lại vì tôi nghĩ không nên làm phiền thời gian tươi đẹp của cậu.
Hoắc Kỳ Xuyên chợt lúng túng, cố gắng che giấu sự bối rối của mình:
- Chưa, tôi chưa kịp hỏi. Thực ra, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đông Quách bật cười lớn, giọng điệu trêu chọc:
- Cái gì? Cậu là chủ tịch một công ty lớn mà không dám hỏi số điện thoại của một cô gái sao? Thật không thể tin nổi! Chẳng lẽ cậu định chấp nhận thua cuộc à? Mười ly rượu vẫn đang chờ cậu đấy. Hay cậu tiếp tục tôn thờ chế độ độc toàn thân?
Hoắc Kỳ Xuyên cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, vừa xấu hổ vừa quyết tâm:
- Đừng có mà trêu chọc nữa, Đông Quách. Tôi tất nhiên sẽ không để bản thân thua cuộc như thế. Tối nay, tôi sẽ đến quán bar đó và tìm cô ấy.
Đông Quách vẫn cười, nhưng giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn:
- Tốt lắm, Hoắc lão đại. Cậu phải hành động ngay, đừng để cơ hội trôi qua. Chúc may mắn nhé!
Hoắc Kỳ Xuyên đặt điện thoại xuống, ánh mắt trở nên kiên định. Anh biết rằng mình không thể bỏ qua cảm giác đặc biệt mà Đới Mẫn Giai đã mang lại cho anh. Cô không chỉ khiến anh rung động mà còn khơi dậy trong anh một sự khao khát tìm hiểu và kết nối sâu sắc hơn.
Tối hôm đó, Hoắc Kỳ Xuyên rời văn phòng sớm hơn thường lệ. Anh lái xe đến quán bar nơi họ đã gặp nhau lần đầu, cảm giác hồi hộp và háo hức tràn ngập trong lòng. Quán bar vẫn đông đúc và sôi động như mọi khi, tiếng nhạc và tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Hoắc Kỳ Xuyên bước vào, ánh mắt lướt qua đám đông tìm kiếm hình bóng quen thuộc của cô gái ấy. Anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn mỗi khi nhìn thấy một người có vẻ giống cô. Với sự quyết tâm và hy vọng, Hoắc Kỳ Xuyên biết rằng anh sẽ không rời khỏi quán bar này cho đến khi tìm thấy cô và có được thông tin liên lạc của cô.
Tuy nhiên, đêm hôm đó và cả những đêm hôm sau, dù Hoắc Kỳ Xuyên là người về cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng hình của cô đâu cả.
—-------------------------------------
- Dạo gần đây tâm trạng của Hoắc tổng có vẻ không tốt lắm.
Mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán xôn xao. Họ đều thấy được những buổi sáng dạo gần đây, Hoắc Kỳ Xuyên xuất hiện với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Ánh mắt anh uể oải, quầng thâm dưới mắt chứng tỏ đêm qua anh đã không ngủ đủ giấc.
- Nào nào, mọi người tập trung vào công việc đi. - Mễ Tinh vỗ vỗ tay, lập tức khiến cả phòng ban trật tự vào nề nếp. Sau đó, chị ta đi vào phòng của Đới Mẫn Giai - Này, em nghĩ sao về việc này?
- Việc gì thế chị? - Đới Mẫn Giai ngẩng đầu nhìn Mễ Tinh một cái rồi lại tiếp tục xử lý công việc trên máy tính.
Những ngày nay, Đới Mẫn Giai đang dồn hết sức lực vào dự án mới. Cô biết rằng đây là một cơ hội quan trọng để chứng tỏ năng lực của mình với Hoắc Kỳ Xuyên và cả công ty. Dự án phải được thử nghiệm và theo sát trong vòng một tuần mới có kết quả. Cô làm việc không ngừng nghỉ, từng chi tiết nhỏ nhất đều được cô xem xét kỹ lưỡng.
Đới Mẫn Giai dành cả ngày và đêm để hoàn thiện dự án, kiểm tra từng bước thực hiện và đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cô cảm thấy áp lực, nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô biết rằng kết quả của dự án này không chỉ quan trọng với công ty mà còn là một cách để cô chứng tỏ bản thân trước Hoắc Kỳ Xuyên.
Đây là ngày cuối cùng của chuỗi dự án. Và kết quả thử nghiệm vượt ngoài sức tưởng tượng của Đới Mẫn Giai. Các số liệu và phản hồi đều rất tích cực, chứng tỏ sự hiệu quả và tiềm năng lớn của dự án.
Đới Mẫn Giai dựa vào ghế. Nếu sau khi cuộc họp diễn ra, Hoắc tổng hài lòng với bản báo cáo này thì cô sẽ tự thưởng mình bằng một đêm say xỉn ở quán bar lần nữa.