Mê Mẩn Vì Em

Chương 129



Lúc tỉnh lại lần nữa, Du Lệ lại muốn tố Chử tiên sinh một trận.

Cô xị mặt, giống như còng cải thìa héo rũ dựa đầu giường, cố gắng ra ba chương quy ước với anh, “Anh cần phải học cách khắc chế! Từ hôm nay trở đi, mỗi đêm không được vượt quá hai lần, một tuần không được vượt quá ba đêm”

Đôi mắt xanh băng lặng yên nhìn cô, cuối cùng cầm thú cũng khôi phục lại thành con người Chử tiên sinh trấn tĩnh bảo, “Anh đã cố khắc chế lắm rồi”

“Anh khắc chế mà biến thành Ma tộc đó hả?” Du Lệ đấm mạnh xuống giường, nói hung dữ, “Hôm qua anh đã cam đoan thế nào hả?”

Chử Hiệt bất giác có phản ứng, xoa eo cho cô, cất giọng trầm thấp từ tính nỉ non bên tai cô, “Tiểu Lệ Chi, mệt lắm à? Anh xoa bóp cho em nhé”

Thấy mặt cô cứng đờ, may không vung tay tát mình một cái, Chử Tiên sinh như được nước lấn tới ôm chặt người ngọc vào lòng.

Hơi thở nam tính của anh vây chặt lấy cô, cảm giác bá đạo đầy tính chiếm hữu, Du Lệ dựa vào ngực anh, cố gắng không mềm lòng, tiếp tục nói hung dữ, “Trước lúc anh biến thành Ma tộc, nếu anh nghĩ thì còn có em nữa đây nè”

Bàn tay xoa ấn bên hông cô hơi dừng lại, Chử tiên sinh thành thật nhận lỗi, “Lần sau anh sẽ chú ý”

“Không có lần sau!” Du Lệ hung dữ nói thêm.

Chử tiên sinh bị cô uy hiếp, rất biết nghe lời ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ rồi.

Thấy sắc mặt cô cuối cùng cũng tốt lên nhiều, Chử Hiệt nhìn thoáng qua sắc trời, bảo, “Tiểu Lệ Chi, có cần hôm nay xin nghỉ một ngày nữa không?”

“Không được, sẽ chậm tiến độ quay phim, cả đoàn bị mất tiền không dừng được đâu”

Du Lệ cự tuyệt thẳng thừng, chẳng chút lưu luyến bò dậy từ trong lòng Chử tiên sinh, vào phòng rửa mặt.

Đợi Du Lệ thu xếp bản thân ổn thỏa, lúc xuống đến phòng khách dưới lầu, đã thấy Đồ Nhĩ Tư đang hấp mấy cái bánh bao nóng hổi mang tới.

Du Lệ hơi bất ngờ, “Đồ Nhĩ Tư, anh về từ bao giờ thế?”

Đồ Nhĩ Tư cười bảo, “Tiểu thư Du, chào buổi sáng! Sáng nay mới về, tôi cứ tưởng hôm nay hẳn là hai người sẽ tới đoàn phim, nên làm bữa sáng cho hai người trước” Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Chử Hiệt đang xuống lầu đi theo Du Lệ, đột nhiên phát hiện ra tâm tình của Chử tiên sinh có vẻ như không được tốt mấy.

Trong lòng Đồ Nhĩ Tư giật thột, nghĩ tới trước tiên, chẳng nhẽ sinh hoạt vợ chồng của họ không hài hòa ư?

Đợi Du Lệ tới gần, cảm giác được hơi thở Ma tộc trên người cô, Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng phủ định ý nghĩ vừa rồi, lại còn nghĩ, xem ra sinh hoạt vợ chồng của hai người rất chi hài hòa, vì lúc đêm Chử tiên sinh hóa ma, nếu không cũng chẳng cách nào lưu lại hơi thở bá đạo trên người con người như thế. Cứ như muốn thông báo với tất cả Ma tộc rằng con người này là của anh vậy.

Du Lệ ngồi trước bàn ăn, cười nói với Đồ Nhĩ Tư, “Đồ Nhĩ Tư này, tôi thấy anh có thể nhận được lời mời làm quản gia rồi đó, anh rất trung thành”

“Trước đây thật ra tôi từng được huấn luyện ở nước E, còn làm một quản gia cho một quý tộc nào đó ở nước E nữa kìa” Đồ Nhĩ Tư cười nói, lấy bánh bao mới ra lò đặt trước mặt họ, tiện cũng đặt gia vị lên cùng.

Đồ Nhĩ Tư săn sóc vậy khiến tâm tình Du Lệ thoải mái hẳn, cũng không thèm tính toán với hành vị giống súc vật tối qua của Chử tiên sinh nữa.

Đồ Nhĩ Tư lại liếc mắt ngắm Chử tiên sinh một cái, thấy tâm tình anh vẫn không tốt cho lắm, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng cũng có quan hệ gián tiếp tới bản thân mình, vội vàng chạy thẳng vào bếp.

Du Lệ cũng phát hiện ra tâm tình Chử tiên sinh không ổn, cố sức tưởng tượng rồi hiểu ra.

Anh hy vọng cô hôm nay nghỉ ở nhà, nhưng vừa rồi Đồ Nhĩ Tư lại bảo biết cô sẽ tới đoàn phim, nên có về làm bữa sáng cho họ, anh chẳng có cớ gì nữa nên dĩ nhiên mất hứng rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Du Lệ và Chử Hiệt ngồi lên xe tới đoàn phim.

Hai người vẫn như thường lệ ngồi ở đằng sau, trợ lý Trịnh ngồi trước, cách một khoảng ở giữa.

“Nếu thấy khó chịu, cứ phải nói ra đó” Chử Hiệt ôm lấy vai cô, giọng ôn hòa, lo cô tối qua bị mệt nhọc quá độ, hôm nay lại phải đóng phim chắc sẽ mệt lắm.

Du Lệ, “Nếu tối qua anh không làm phiền em, hôm nay em chắc chắn sẽ có tinh thần gấp trăm lần”

Chử Hiệt nói chẳng chút do dự, “Không được, chúng mình vừa kết hôn, chẳng phải con người các em hay nói, tân hôn mật ngọt, hẳn là nên tận hưởng lạc thú trước mắt hay sao?”

Du Lệ, “…..Tra lung tung trên mạng ít thôi!”

Chử Hiệt, “Thật ra rất có tác dụng mà…. Được rồi, anh biết rồi”

Trợ lý Trịnh ở đằng trước, “….”

Trợ lý Trịnh thấy bối rối lắm, sao cứ cảm thấy sau khi hai người họ kết hôn xong, chị Du lại lộ nguyên hình, có thái độ hung dữ với Chử tiên sinh chứ. Còn ý lời Chử tiên sinh nói cũng rất kỳ lạ nha, cái gì mà “Con người các em”, thế chẳng nhẽ anh ấy không phải là con người à?

Trợ lý Trịnh hoài nghi một bụng, cuối cùng cũng tới đoàn phim.

Đạo diễn Chung đã tới đoàn phim từ lâu, thấy Du Lệ nắm tay Chử Hiệt đi tới, đoàn làm phim đã quen cái vị vệ sỹ Chử Hiệt này lúc nào cũng cùng tiến cùng lui với Du Lệ rồi, hiếm khi cất giọng cười đùa, “Sao tự dưng đến sớm thế? Không hổ là tam nương liều mạng của giới giải trí, tôi còn tưởng là cô còn muốn nghỉ thêm mấy ngày nữa chứ”.

Du Lệ cười đáp, “Chuyện này không được, nghỉ rồi, tiền đoàn phim lại không đủ đó”

Lời này là thật, đạo diễn Chung rất thích loại diễn viên chuyên nghiệp thế này, cười nói, “Chúc mừng nhá, sau này tổ chức hôn lễ nhớ phát thiệp mời cho tôi đó”

Du Lệ cong môi cười, đáp, “Chắc chắn rồi”

Tiếp đó, Du Lệ được nhóm trợ lý vây bọc đi vào phòng nghỉ hóa trang, Chử Hiệt ở lại ngồi bên đạo diễn Chung.

Nhân viên công tác đoàn phim thấy cảnh đó, bất giác suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ đạo diễn Chung cũng thấy nhan sắc vị vệ sỹ này không tồi, muốn nâng đỡ anh ta lên sao?

Hướng Vinh Tu đã tới đoàn phim, nhìn thấy ngay Chử Hiệt đang ngồi nói chuyện với đạo diễn Chung.

Tổ hợp này vô cùng kỳ lạ, Chử Hiệt là vệ sỹ của Du Lệ, cũng không được xem như nhân viên đoàn phim, sao đạo diễn Chung lại trò chuyện với anh ta vui thế nhỉ?

Lúc Hướng Vinh Tu tới gần, thoáng nghe thấy giọng đạo diễn Chung mơ hồ quay lưng về mình, “….. Đến lúc đó làm phiền đến cậu rồi”

Chử Hiệt ừ một câu, ngước mắt nhìn về Hướng ảnh đế đang đi tới, đôi mắt xanh băng lóe lên tia u ám, khiến Hướng Vinh Tu như gặp ảo giác vậy, đợi lúc nhìn kỹ lại thì đối phương đã bình tĩnh thu mắt lại rồi.

Hướng Vinh Tu cất giọng chào với đạo diễn Chung, rồi cũng vào phòng nghỉ hóa trang.

Đợi lúc anh ta hóa trang xong đi ra, đúng lúc cũng nhìn thấy Du Lệ ra khỏi phòng nghỉ, ánh mắt anh rơi xuống trên người cô, đột nhiên ngẩn ra.

Không gặp mấy ngày hình như cô ấy có vẻ càng ngày càng xinh ra ý nhỉ?

Trước kia cũng rất xinh rồi, nhưng cái loại đẹp ấy là loại đẹp tinh khiết không tỳ vết, gần như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến ai nhìn cũng không rời.

Mà giờ trên người cô lại có nhiều loại độc đáo đầy ý nhị, đẹp kinh tâm động phách, thậm chí khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.

Trong lòng Hướng Vinh Tu thấy buồn bã mất mát.

**

Sinh hoạt hôm sau vẫn chẳng khác gì lúc trước.

Chử Hiệt vẫn lấy thân phận là vệ sỹ mỗi ngày bồi cùng Du Lệ bôn ba qua lại giữa đoàn phim, sau khi kết thúc công việc thì về nhà.

Tháng chín, bộ “Gió Vùng quê” cũng quay xong nội cảnh, rốt cuộc đoàn làm phim cũng tới Tây Bắc để quay ngoại cảnh.

Thừa lúc trước khi đi Tây Bắc, Du Lệ dành hẳn một ngày, cùng Chử Hiệt về hẻm Thanh Xuyên thăm Bà Cô.

Đây là sau kết hôn, lần đầu tiên Chử Hiệt lấy thân phận là con rể tới gặp trưởng bối nhà họ Du, cũng là lần đầu tiên tới nhà nên cũng có khác. Vì thế, Chử Hiệt bảo Đồ Nhĩ Tư đi một chuyến tới thành A Trát Bỉ Đặc, tìm A Kỳ Bác Nhĩ Đức lấy một viên tinh thạch hắc ma.

Tinh thạch hắc ma là tên gọi của Ma tộc, thực tế nó ở thế giới loài người thì lại là một thứ đá quý hiếm có, có giá trị liên thành.

Chử Hiệt chẳng chút do dự đem bán nó.

Nhưng không phải bán cho nhân loại mà bảo Đồ Nhĩ Tư bán cho người nước ngoài nào đó có lưu giữ đồ của Ma tộc, nghe bảo quý tộc Ma tộc mấy trăm năm trước tới thế giới loài người, là một kẻ có đầu óc kinh doanh, tích lũy gia tài giàu có mấy trăm năm ở thế giới loài người, là một trong Ma tộc nổi tiếng có tiền.

Sau khi bán tinh thạch hắc ma xong, Chử Hiệt nháy mắt biến thành kẻ có tiền, sau đó bảo Đồ Nhĩ Tư mua phòng ở hẻm Thanh Xuyên.

Lúc Du Lệ nghe xong quyết định của anh, trợn mắt há hốc mồm.

Tuy hẻm Thanh Xuyên là nội thành cũ, chính phủ không có ý khai phá nó, dù có khai phá buôn bán cũng không coi trọng nhưng vùng gần hẻm Thanh Xuyên, muốn mua toàn bộ phòng ở hẻm Thanh Xuyên thì cần phải tốn khá nhiều tiền.

Nhưng Chử tiên sinh thì lại vô cùng hào phóng rải toàn bộ số tiền có trong tay ra ngoài.

Loại hành vi này của Chử tiên sinh chẳng khác tổng tài bá đạo tý nào, khiến Du Lệ chẳng nói được gì.

Tiền vừa tới tay đã giao ngay cho Đồ Nhĩ Tư đi mua phòng ở, Chử tiên sinh lại biến thành kẻ nghèo hèn lần nữa.

Du Lệ không nhịn được phì cười hỏi anh, “Chẳng phải nói chỉ cần mua một miếng đất để xây nhà là được rồi sao? Anh xem đi, anh mua nhiều phòng ở thế này mà chẳng có ai ở, biến thành kẻ nghèo hèn rồi nè, còn có cảm tưởng gì không?”

Chử Hiệt thờ ơ đáp, “Dù gì tiền này cũng tự dưng tới, dùng để mua phòng ở hẻm Thanh Xuyên cũng tốt mà”

Đại đa số dân cư sống ở hẻm Thanh Xuyên đã dọn đi gần hết rồi, chỉ còn sót lại một ít những người già cả còn quyến luyến nơi này mà ở lại, vì thế còn rất nhiều phòng trống.

Chủ nhà không ngờ được là có một ngày có một kẻ ngốc lại muốn mua nhà cũ ở hẻm Thanh Xuyên, sau khi định giá xong, vô cùng sảng khoái bán luôn.

Còn đến mức không muốn bán Chử Hiệt cũng không ép, chỉ so với dự kiến ban đầu là mua một miếng đất xây nhà thì tự dưng tài sản có trăm phòng chứng minh Chử tiên sinh không tồi.

“Đợi bất động sản làm thủ tục xong, tìm người trang trí nó chút, tu chỉnh lại ngõ nhỏ, rồi có thể cho nó thuê” Chử Hiệt nói.

Du Lệ, “….. Có người thuê à?”

Không phải là cô xem thường cái nơi mà cô sinh hoạt từ nhỏ tới lớn, mà mấy năm nay cô biết rõ, hẻm Thanh Xuyên không rõ từ bao giờ đã không còn thích hợp cho con người sinh hoạt nữa, ngõ nhỏ ma mị mọc thành cụm, người thường vốn chẳng cách nào sinh hoạt được ở chỗ này, đây cũng là nguyên nhân hẻm Thanh Xuyên suy tàn.

Hóa ra những người cư ngụ ở hẻm Thanh Xuyên ấy, mấy năm trước đồng loạt dọn đi, hẻm Thanh Xuyên trở nên suy tàn hẳn, trở thành một nơi đặc biệt.

Hai mắt Chử Hiệt mỉm cười bảo, “Không phải cho con người thuê”

Du Lệ nhìn anh mê man, “Không cho con người thuê á? Vậy cho ai thuê….” Giọng cô đã bị ngăn cách hoàn toàn, trợn tròn mắt nhìn Chử tiên sinh, không phải như cô nghĩ đó chứ?

Chử Hiệt gật đầu khẳng định với cô, “Cho những phi nhân loại khác thuê”

Du Lệ đơ ra nhìn anh, “Anh không sợ thiên sư tổ Dị văn tới đây mời anh đi uống trà à?”

“Không đâu, đến lúc đó thương lượng ổn là được”

Du Lệ thấy anh trấn tĩnh, không thể không thừa nhận, Chử tiên sinh càng ngày càng bắt đầu quen sống ở thế giới loài người rồi, một mình có thể gánh vác, bắt đầu mở mang sự nghiệp của mình, tuy vẫn chỉ là một kẻ đi làm thuê.

Người vợ giàu lúc nào cũng tưởng là sẽ phải nuôi dưỡng anh cả đời ấy tâm tình hơi phức tạp chút.

Trở lại nhà Bà Cô, là một phòng đầy người, gần như tất cả mọi hàng xóm đều tới cả.

Bà Cô vui cười hớn hở bảo, “Con rể nhà họ Du chúng tôi tới nhà rồi, dĩ nhiên phải làm trang trọng chút, lão Trương họ đã đi mua đồ ăn từ sớm, đang đợi con rể nhà chúng tôi tới thì uống một chén đó”

Vì thế Chử Hiệt bị ông lão Trương gọi đi rót rượu, Du Lệ thì bị các bà lão kéo tới hỏi han chuyện kết hôn, rồi khi nào thì tổ chức hôn lễ…

Trong mắt thế hệ trước, lấy giấy kết hôn cũng chưa được, còn phải tổ chức tiệc rượu, mời bạn bè họ hàng thân thích tới chia vui mới được.

Du Lệ, “Sang năm đi ạ, nếu sang năm có thời gian là được”

“Vậy các cháu cũng tính xem lúc nào thì sinh Tiểu Bình Quả chứ?’ Bà lão Cam ra vẻ người từng trải nói, “Tiểu Lệ Chi này, phụ nữ sinh con nhân lúc còn trẻ, nếu không tuổi cao rồi phải chịu khổ đó, muốn khôi phục lại vóc dáng càng khó hơn”

“Đúng thế đó, năm nay cháu đã 25 tuổi rồi, chẳng phải chuyên gia người ta nói, đang là thời kỳ hoàng kim của phụ nữ sinh con đẻ cái đó sao?”

“Sinh con cũng phải thông minh!” Du Lệ, “……”