Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 37



Đêm khuya, An Thính Miên tỉnh dậy, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa chúc mừng năm mới An Nguyên, cô bò dậy cầm điện thoại gọi điện thoại cho An Nguyên. An Thính Miên đột nhiên cảm thấy dường như sau khi kết hôn, cô rất ít khi gọi điện thoại cho An Nguyên, anh cô thật đáng thương, cô đơn một mình, à không đúng, con đường theo đuổi vợ còn dài đằng đẵng.

Điện thoại được bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh ấy: “Alo, có chuyện gì?”

Thật vô tình.

“Anh trai, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới, sẽ gửi lì xì cho em ngay lập tức.”

Sau đó bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ.

A! An Thính Miên mở to hai mắt nhìn, sau đó nở một nụ cười hiền hậu.

“Tạm biệt anh, tiện thể nói một câu chúc mừng năm mới với chị dâu thay em nhé!”

Sau đó An Thính Miên nhanh chóng cúp máy, nhìn màn hình tối lại, nhất thời cô không khỏi cảm thán.

“Sao thế?” Một cái ôm ấm áp dán lên lưng mình, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào gáy cô, mái tóc dày ngắn của anh cọ vào vành tai cô, khiến cô hơi ngưa ngứa: “Sao lại tỉnh?”

“Gọi điện thoại cho anh em.” An Thính Miên đặt tay lên bàn tay to lớn đang siết chặt eo mình của người đàn ông.

“Vào lúc này?” Vân Ngạn xem giờ.

Đúng, hiện tại là hai giờ sáng, có lẽ An Nguyên đã đi ngủ từ lâu.

“Anh em đến nhà họ Ngụy.”

“Nhà họ Ngụy?” À, nhớ rồi, Ngụy Lam, dù sao anh cũng biết mọi chuyện.

An Thính Miên đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô quay đầu lại, ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhìn anh, do dự hỏi: “Chị Vân Mộc…?”

Vân Ngạn ôm người cô, nói: “Em ấy đang ăn Tết cùng Mộc Anh Thư ở Đồng Thành.” Vân Ngạn nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Đã là năm thứ tư rồi.”

Cô ấy đã rời nhà đến Đồng Thành được bốn năm.

Vân Mộc và Mộc Anh Thư có tranh chấp, tuy rằng An Thính Miên mơ hồ biết một chút nhưng vẫn chưa hiểu rõ chuyện trong đó. Điều duy nhất cô biết rõ chính là có một điều gì đó cấm kỵ giữa ba gia tộc lớn Vân, Mộc, Vu tại Ngô Thành.

Sự ra đi của Vu Ninh chính là minh chứng tốt nhất.

Vân Ngạn dựa vào bờ vai gầy của cô gái, mặt anh áp chặt vào cổ cô.

An Thính Miên có thể cảm nhận được tâm trạng Vân Ngạn lúc này không tốt, cô có chút hối hận, đáng ra không nên nhắc tới chuyện này.

An Thính Miên vỗ nhẹ gáy anh, giống như lúc anh dỗ cô bình thường: “Chúng ta sẽ không sao, sẽ luôn luôn ở bên nhau, mãi mãi.”

Hai người ôm nhau hồi lâu, anh cảm nhận được hơi lạnh trên người cô, anh ôm cô vào trong ổ chăn, dùng tấm chăn dày dặn quấn quanh lấy cô, ôm chặt vào trong lòng mình.



Bảy giờ sáng mùng một, An Thính Miên bị Vân Ngạn kéo ra từ trong chăn.

Nhà họ Vân có một truyền thống chính là sáng mùng một hàng năm, mọi người đều sẽ tụ tập gói bánh trôi. Người giúp việc đã chuẩn bị nhân bánh trôi, có nhân tóp mỡ mặn ngọt, đường nâu, đậu phộng và vừng, nhân mè đen ngọt ngào và các loại nhân trái cây chua ngọt khác nhau.



Mọi người gói bánh trôi cùng nhau, thậm chí cả hai bé Lâm Lâm và Lệ Lệ còn chưa đầy năm tuổi cũng bị gọi tới, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ con nghịch bột nếp.

“Cô hai, cô gói xấu quá.” Lâm Lâm cầm một cái bánh trôi mà An Thính Miên mới gói xong, giơ hai cánh tay ngó sen nghiêm túc chê bai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cháu gói còn xấu hơn.” Vân Ngạn ở bên không chút lưu tình chê bánh trôi lộn xộn mà Lâm Lâm gói.

“Chú hai, cháu còn nhỏ, không gói được là điều bình thường.” Lâm Lâm bĩu môi, thì thầm.

“Cô hai của con cũng còn nhỏ, không gói được cũng là điều bình thường.”

An Thính Miên xấu hổ đá chân người đàn ông dưới gầm bàn.

“A.”

Người trên bàn đều nhìn sang, An Thính Miên lập tức che đi khuôn mặt đỏ bừng, tên khốn Vân Ngạn, anh muốn chết à, đâu có đau mấy đâu.

“Cục cưng, anh giúp em mà.” Vậy mà Vân Ngạn lại nhìn cô với vẻ mặt u oán, cười như không cười.

Lâm Lâm rất biết xem xét tình hình, vươn người tiến lại gần An Thính Miên, kéo tay áo An Thính Miên bằng đôi bàn tay bẩn dính đầy bột mì.

An Thính Miên cũng nghiêng đầu nghe Lâm Lâm nói.

“Hôn cô hai nè, chú hai thật đáng ghét.”

An Thính Miên rất muốn gật đầu tán thành, nhưng giọng nói “thì thầm” của Lâm Lâm quá lớn, người trên bàn đều cười.

Vân Nhiễm mừng rỡ khi thấy em trai mình chịu khổ, phụ họa: “Chú hai con luôn là người đáng ghét, cô hai con nhỏ như vậy mà đã bị lừa rồi.”

Lâm Lâm còn chưa hiểu lời người lớn nói: “Cô hai, lừa có nghĩa là gì ạ?”

Ai tới cứu cô với, một đám người đang ở đây thảo luận về chuyện này.

“Hương Hương, em nhéo anh làm gì?” Vân Nhiễm nghiêng đầu nhìn bà xã của mình.

Tống Lăng Hương bỏ tay không được, không bỏ cũng chẳng xong, xấu hổ cười chút: “Anh nói ít vài câu đi.”

“Được, Hương Hương.”

Mấy người lớn tuổi nhìn bọn nhỏ ầm ĩ, trên mặt mang theo ý cười.

Sau khi ăn bánh trôi vào bữa sáng, An Thính Miên xoa bụng nằm trên giường.

“Căng quá, không muốn động đậy một chút nào.”

Vân Ngạn cười, anh lên trên giường, chống đầu nằm nghiêng ở bên cạnh cô, xoa bụng giúp cô, trêu đùa: “Cũng không biết vừa rồi là ai, ăn đến mức muốn cản cũng không cản được.”

“Vân Ngạn!” Còn không phải do người nào đó nói chỉ có dạ dày trẻ con nhỏ mới ăn được ít.

Lâm Lâm nghe thấy vậy, nhét một miếng thức ăn vào trong miệng, còn không quên nhìn An Thính Miên ngồi bên cạnh, dường như đang nói: “Chú hai xem cháu ăn nhiều như vậy, cháu không phải là trẻ con đâu, cô hai mới là trẻ con.” Sao cô có thể bị chọc tức được, bé mới chỉ là một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh thôi.

Lâm Lâm ăn được năm cái là thôi, bị mẹ bé nhìn chằm chằm nên không dám ăn nhiều, còn người đàn ông không thích ăn bánh trôi cứ gắp đồ trong bát của của mình sang cho cô, An Thính Miên lại không dám để thừa, có điều ăn rất ngon, cô rất thích ăn nhân trái cây.

Vân Ngạn không cảm thấy áy náy chút nào, hôn lên khuôn mặt cô gái: “Cục cưng, em có em bé à? Phình phình lên rồi.”



An Thính Miên chụp tay anh: “Đừng nói lung tung.”

“Anh chỉ nói vậy thôi chứ nào dám thật sự khiến em mang thai.” Vân Ngạn nắm tay cô đặt ở trước ngực, càn quét đầu lưỡi ngọt ngào của cô.

“Hừ.” An Thính Miên đẩy anh ra, chạy xuống giường như chạy trốn, chắp hai tay sau lưng chuẩn bị đi ra ngoài nghịch tuyết.

Tối qua tuyết rơi dày đặc, sáng nay cũng chưa có thời gian để ngắm, hiện tại đúng lúc có thể tản bộ trong tuyết, vừa để tiêu hóa vừa thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng một chân kia còn chưa bước ra khỏi cửa thì cô đã bị Vân Ngạn kéo cổ áo về, sau đó bị anh quấn như quả bóng rồi mới đi ra ngoài.

Anh đeo khăn quàng cổ cho cô, hôn chóp mũi cô: “Ừm, như vậy được rồi, lát nữa đi mệt thì có thể cuộn tròn lại rồi để anh đá về, em không cần phải đi.”

An Thính Miên cũng không muốn để ý đến anh, đàn ông tồi, suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào để bắt nạt cô.

Nhưng sau khi bị quấn chặt như vậy, An Thính Miên chơi một lúc thì quả thật không lạnh, chỉ là dần dần có hơi nóng. An Thính Miên nhìn người đàn ông bên cạnh đang nắm tay mình, ừm, chỉ mặc một chiếc áo khoác và khăn quàng cổ, hừ, lạnh chết anh -^-

Năm nay An Thính Miên thật sự rất bận, ngày mùng một chơi ở nhà họ Vân một ngày, ngày mùng hai cô và Vân Ngạn đã bắt đầu đi thăm người thân, đương nhiên đều là những người cực thân thiết, cũng không có mấy nhà, chỉ một, hai, ba, bốn, ừm… sáu, bảy nhà thôi.

An Thính Miên lại bị Vân Ngạn hành hạ hai ngày, có điều tới mùng bảy thì cô đã thoát khỏi “nanh vuốt của quỷ” bởi vì cô đi làm.



Vào tháng ba, An Thính Miên bắt đầu đi học, nhưng cô không từ chức ở Kiến Lam Studio, cũng chính là phòng làm việc do Ngụy Lam mở, bởi vì Ngụy Lam nói cô có thể đến studio để giúp đỡ khi có thời gian vào ngày chủ nhật hoặc các ngày trong tuần, chỉ là tiền lương chỉ tính hai ngày một tuần.

Tuy rằng tiền lương hơi thấp, nhưng lúc ấy An Thính Miên tìm công việc không phải vì tiền lương, nhưng hiện tại cô có thể tiết kiệm tiền để mua đồ ăn vặt và học hỏi được chút ít từ các nhà thiết kế, vậy thì tại sao không làm chứ?

Được rồi, chủ yếu là An Nguyên lo cho Ngụy Lam, hy vọng nếu có chuyện gì thì An Thính Miên sẽ để ý tới vợ mình một chút.

Hiện tại em gái không phải ruột thịt nữa, còn bà xã thì đúng.

Đầu tháng ba, An Thính Miên bận tối mắt tối mũi, gần đây Vân Ngạn cũng luôn đi công tác. An Thính Miên chưa nhìn thấy anh, cũng không gọi điện thoại cho anh, nếu không phải lúc trước Chung Dương đã gửi cho cô một bản lịch trình của anh và hầu như ngày nào cũng gửi hình ảnh báo cáo về hoạt động của anh, thì An Thính Miên đã nghi ngờ liệu người đàn ông này có tình nhân bên ngoài hay không.



Họ không ngờ sẽ gặp lại nhà họ Vu và nhà họ Mộc trong tình huống này.

Cuối tháng ba, thời tiết đã ấm hơn một chút, ánh nắng mặt trời rực rỡ, gió nhẹ mang theo hơi thở của đất trời mùa xuân cùng với hương thơm của những bông hoa mới nở. Cây liễu mọc nhánh mới, nảy ra những mầm xanh non tơ, tất cả đều có vẻ như đang sống lại.

An Thính Miên mặc một chiếc áo khoác đen, yên lặng đứng bên cạnh Vân Ngạn cũng mặc vest đen, trong tay cầm một bó hoa hồng trắng.

An Thính Miên nhìn lọ tro cốt được phủ cờ đỏ, được một người đàn ông mặc quân phục đặt trong căn phòng nhỏ. Hầu như trong mắt mọi người đều rưng rưng nước mắt, trên mặt Quyền Trạch trước nay luôn thờ ơ, giờ đây đã tràn ngập vẻ bi thương.

Trên bia mộ không có ảnh chụp, cũng không có tên, nhưng An Thính Miên biết đó là Vu Ninh, một cô gái chỉ mới hai mươi bốn tuổi.

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã đọc

Hoan nghênh các bạn để lại bình luận (cầm hoa)