Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 44



Gần đây An Thính Miên bận rộn thi cử và tham gia cuộc thi, ngay cả khi trở về chung cư Ngô Giang thì cũng thức đêm tới một giờ sáng.

Hôm nay Vân Ngạn tỉnh lại lúc nửa đêm, không nghe thấy tiếng của cô ở bên cạnh.

Anh không bật đèn, mặc chiếc áo choàng tắm để ở cuối giường trước khi đi ngủ, mở cửa phòng ngủ thì phát hiện ánh sáng từ khe cửa phòng sách.

Anh thở dài một hơi rồi lặng lẽ, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng sách, vươn tay gõ nhẹ cửa phòng.

Hai giây sau, trong phòng truyền đến tiếng “Vào đi” của cô thì Vân Ngạn mới mở cửa phòng sách ra.

Cô mặc váy hai dây, hai chân gác lên ghế, cả người cuộn tròn ở trên ghế, trên tay còn cầm bút cảm ứng, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ.

Vân Ngạn không trực tiếp đi đến mà đứng ở cửa hỏi cô: “Tại sao lại dậy? Không ngủ được à?”

Cô cúi đầu, tay lại viết viết vẽ vẽ trên máy tính bảng: “Ờm, em chợt nghĩ ra một ý tưởng hay, muốn nhanh chóng vẽ ra.”

Vân Ngạn thấy cô không để ý thì mới đi tới, anh cầm chăn cô đang để ở bên cạnh, đắp lên người cô.

Cô cũng rất ngoan ngoãn, ngồi vẽ tranh cứ như xung quanh không có ai.

Vân Ngạn nhìn thoáng qua tổng thể một chút, đó là một bộ váy màu xanh nhẹ, phía trên điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu đỏ, hồng, xanh lam và tím. Màu sắc rất đa dạng nhưng không làm người ta cảm thấy rối mắt, mà ngược lại có một cảm giác sống động không thể nói thành lời, tràn ngập hơi thở mùa xuân. Trên đó còn có một số hình vẽ mà Vân Ngạn không hiểu, nhưng hiển nhiên hiện tại không phải thời điểm tốt để hỏi cô. Vân Ngạn lặng lẽ tránh ra, ở vị trí của mình mà đọc sách cùng cô.

Một tiếng sau.

An Thính Miên duỗi người, đấm bóp bả vai và đùi mình: “A ~”

Vân Ngạn lập tức nhìn qua thì thấy sắc mặt cô không tốt lắm.

“Sao thế?” Anh nói rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô.

“Ưm, chân em tê rồi.” An Thính Miên cực kỳ đáng thương nhìn anh.

“Em nha ~” Vân Ngạn có chút cưng chiều quở trách cô: “Anh đã nói biết bao lần rồi, nhưng thói quen xấu này vẫn không thể thay đổi được.”

An Thính Miên đặc biệt thích cuộn tròn người trên ghế sofa vẽ tranh, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, chân tê dại vô cùng, cuối cùng vẫn là Vân Ngạn mát xa cho cô thì mới dần dần đỡ hơn.

Lúc này đây cũng giống như vậy, tuy rằng Vân Ngạn ngoài miệng oán trách nhưng vẫn giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu ở chân.

An Thính Miên nhìn người đàn ông đang cúi đầu mát xa cho mình ở trước mặt, trong lòng không khỏi ấm áp. Sau đó, cô không nhịn được vươn tay sờ đầu anh, còn xoa xoa.

“Bỏ tay ra đi.” Vân Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, anh nói.

An Thính Miên không bỏ, còn đùa giỡn vò loạn tóc anh.

Vân Ngạn cũng vui vẻ chiều chuộng cô, vài phút sau, rốt cuộc An Thính Miên cũng bình tĩnh lại, thoải mái duỗi duỗi chân.

“A ~ anh làm gì thế!”

Người đàn ông đột nhiên ôm cô lên, hai chân cô quấn quanh eo anh, còn hai tay ôm chặt cổ anh.

Vân Ngạn đột nhiên buông tay.

“Sắp rơi, sắp rơi.”

Anh không những mặc kệ mà còn xấu xa cọ cọ eo cô.

“A ha ha ha ha ha ~ a ha ha ha ha ~”

“Thật sự không được.”

“A ha ha ha ha ~”

“Vân Ngạn!”

Cơ thể anh cứng đờ, An Thính Miên cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức nịnh nọt.

“A Ngạn ~”

“Anh Ngạn ~”

“Ông xã ~”

Rốt cuộc Vân Ngạn cũng có phản ứng.

An Thính Miên ngã xuống giường, lập tức đứng dậy bò qua bên kia, nhưng vừa mới bắt đầu hành động thì mắt cá chân đã bị anh nắm lấy.

Vân Ngạn kéo cô lại, An Thính Miên lập tức nằm dưới người anh.

Thật là xấu hổ làm sao.

“Đừng ~” Rõ ràng mấy tiếng trước mới “làm” một lần rồi.

Anh không buông tha, mà bắt đầu cởi đồ của cô.

“A ha ha ha ha.”

Không biết anh đã chọc vào điểm cười nào của cô, làm cho An Thính Miên cười không ngừng.

“Á á á, quần áo của em.”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Anh nghi ngờ em không tin tưởng anh.”

An Thính Miên nghiêng đầu cố gắng nhìn anh, tay phải đặt ở đỉnh đầu: “Thật sự không có.”

Hai ngón tay anh nắm cằm cô, giọng điệu ngả ngớn: “Vậy tại sao em còn sức lực bò dậy, đã thế còn cười.”

Thật sự không phải cô muốn cười, rõ ràng là anh cù eo cô mà.

“Cái giá” của người “bị ép” cười là mãi đến hai giờ chiều hôm sau mới tỉnh lại.

An Thính Miên tỉnh dậy thì thấy anh đang nằm bên cạnh đọc sách, mặc áo ngủ chỉnh tề.

Trái lại với cô, cả người trần truồng, An Thính Miên không khỏi mắng thầm trong lòng, đồ mặt người dạ thú.

An Thính Miên cử động, anh có thể cảm nhận được, anh đặt máy tính bảng trong tay xuống rồi cúi đầu nhìn cô, lại duỗi tay xoa mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Em tỉnh rồi?”

An Thính Miên phản xạ có điều kiện rụt người vào trong chăn.

Bàn tay Vân Ngạn khựng lại giữa không trung. Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, An Thính Miên nhìn thấy sự nguy hiểm trong đó. Cô cười hì hì tiến sát lại, sắc mặt anh lập tức trở nên dịu dàng, hừm, đúng là không kiên định chút nào.

Anh thấy cô dường như không có ý định rời giường, thì cúi đầu áp vào trán cô: “Còn muốn ngủ thêm chút nữa hả?”

An Thính Miên nắm chặt mép chăn, quấn chặt chăn quanh người, chỉ thò đầu ra, giọng nói khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

Vân Ngạn nhìn thoáng qua đồng hồ: “Hai giờ chiều.”

“Hai giờ!”

“A.” An Thính Miên lập tức ngồi dậy, sau đó lại ngã xuống ngay. Nhức quá, chỗ nào cũng nhức, vừa nhức vừa đau. An Thính Miên kéo chăn lên che người, giọng điệu lên án anh: “Anh thật sự là cầm thú.”

Vân Ngạn kéo cô qua, tay duỗi vào trong chăn.

An Thính Miên vốn còn hơi buồn ngủ, lập tức giật mình tỉnh táo. Cô cảnh giác nhìn anh: “Làm gì thế!”

“Xoa bóp giúp em, em nghĩ anh muốn làm gì?”

“Ai biết.” Cô nhỏ giọng làu bàu.

“Làm ~ em?”

“Anh.” An Thính Miên trừng hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh, anh đang nói bậy bạ gì vậy.

Vân Ngạn không trêu cô nữa: “Ngoan, anh giúp em bớt đau.”

An Thính Miên kiêu ngạo bĩu môi, rất hờn dỗi: “Không phải bởi vì anh à!”

“Ừm, là anh sai.” Anh dịu dàng cẩn thận mát xa giảm đau cho cô.

“Còn không phải à.” Cô càng ngạo mạn hơn.

Bữa sáng, à không, bữa chiều, An Thính Miên ngồi trên ghế, đung đưa chân, sau đó nhìn người đàn ông đang bận rộn.

Anh thay một bộ quần áo ở nhà, tay áo xắn lên, trên người còn đeo tạp dề màu xám nhìn rất ngầu, đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của An Thính Miên.

“Sắp xong rồi, còn một món canh thôi.”

An Thính Miên nhìn món cá cay chua ngọt trước mặt, cô thèm vô cùng, đây là món được Vân Ngạn đặc biệt chế biến phù hợp với khẩu vị của cô.

Rốt cuộc Vân Ngạn cũng có thể nghỉ ngơi, mang hai bát cơm từ trong bếp ra: “Ngày mai mấy giờ thi?”

An Thính Miên vui vẻ nhận cơm, cô cũng không thù dai, mau xem đi, chỉ một bữa cơm là có thể mua chuộc được cô rồi. An Thính Miên gắp một miếng cá, bỏ vào trong miệng, ừm ~ chính là mùi vị này, ngon quá đi.

“Chín rưỡi sáng, thi đến mười hai giờ.”

An Thính Miên đăng ký thi tiếng Pháp, cô nghĩ rằng nếu không vào được Học viện mỹ thuật hoàng gia thì còn có thể thử vào Học viện mỹ thuật quốc gia Paris, hoặc là Học viện mỹ thuật quốc gia Florence, tuy nhiên điều khó khăn là, ngôn ngữ Ý được sắp xếp thi vào một tháng sau.

An Thính Miên đã sống ở Pháp ba năm, vì vậy tiếng Pháp của cô khá thành thạo. Còn tiếng Ý thì cô đã học khi còn nhỏ bởi mẹ cô biết nói tiếng Ý, nên cô đã học theo. Tuy nhiên, hiện tại cô chỉ có thể nói và nghe, còn đọc và viết vẫn mắc lỗi một chút xíu.

Trùng hợp là tiếng Pháp của Vân Ngạn không tệ, gần đây cô đã học từ anh và thuê một giáo viên tiếng Ý, bài thi IELTS được sắp xếp vào cuối năm nay nên cô sẽ tập trung thi đỗ hai ngôn ngữ khác trước, à, còn có cuộc thi gần đây nữa.

An Thính Miên đột nhiên cảm thấy mình thật bận rộn, hôm qua bởi vì có người nói cô bận hơn anh, đã lâu không ở bên anh, An Thính Miên đành phải dỗ dành tên đàn ông chó kia, làm hai lần, không ngờ tới sau đó anh thật sự là chó, không hề biết thương cô gì cả.