Trước khi ra khỏi cửa, An Thính Miên suýt bị anh bọc thành một quả bóng. Bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác dài cài khuy sừng, bên trong mặc một chiếc áo lót giữ nhiệt màu da kèm một chiếc áo len, bên dưới mặc một chiếc quần jean đậm màu rộng thùng thình.
Mà anh vẫn mặc bộ vest và áo khoác đậm màu, hai người bọn họ đi cùng nhau cứ như chú và cháu gái, một tình yêu cấm kỵ, chậc chậc. Cô cũng nghĩ hơi nhiều quá rồi.
Hình như anh mang theo một cái túi của mẹ, bên trong có đủ thứ, có cả găng tay mà An Thính Miên không muốn đeo và nước ấm mà cô muốn uống, có hai bình, một bình là nước gừng đường đỏ. Còn có khăn giấy, cồn, khăn ướt, tóm lại là cái gì cũng có.
Khi cô liên tục nhấn mạnh mình không phải trẻ con thì anh vẫn bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không đập nói, ừm, cô không phải trẻ con nhưng là bé cưng của anh.
Không biết gần đây anh có bị chập mạch dây thần kinh nào không mà cứ thích nói những lời âu yếm. Đã thế, cô gái mới tròn hai mươi mốt tuổi còn rất thích nữa chứ.
Khi An Thính Miên theo Vân Ngạn đến quảng trường cổ thì nơi này đã tấp nập người, cô nhìn chiếc khăn quàng cổ dày cộm mình đang đeo, sau đó lại nhìn những người xung quanh đều mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự.
Có người mặc váy công chúa, có người mặc trang phục chú hề, mọi người mặc những bộ trang phục rực rỡ và đeo những chiếc mặt nạ kỳ quái, cùng nhau uống bia, kéo đàn accordion, đi dạo trên đường phố.
So với bọn họ, An Thính Miên cảm thấy cô và Vân Ngạn như những người lập dị vô tình đi vào tiên cảnh, tựa như, à, tựa như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy.
Xe hoa bắt đầu diễu hành vào lúc 11 giờ 11 phút, Vân Ngạn luôn ở bên cạnh cô giới thiệu về nguồn gốc và chương trình biểu diễn chính của lễ hội Carnival ở Cologne.
Lịch sử của lễ hội Carnival ở Cologne có tuổi đời gần như bằng với lịch sử của thành phố Cologne. Vào thời trung cổ, niềm vui của lễ hội hóa trang với các cuộc diễu hành trang phục thường được thể hiện dưới những hình thức rất hoành tráng. Vào thế kỷ mười tám, các bữa tiệc mặt nạ và hóa trang chỉ giới hạn cho tầng lớp quý tộc và thượng lưu. Sau đó trải qua một loạt biến cố lịch sử, lễ hội Carnival dần trở nên lãng mạn và dân dã hơn.
An Thính Miên mong chờ ba nhân vật tiêu biểu của lễ hội Carnival là hoàng tử, nông dân và thiếu nữ. Họ đóng vai trò rất quan trọng trong toàn bộ lễ hội, An Thính Miên chưa từng trải qua một lễ hội như vậy nên rất mong đợi.
An Thính Miên hưng phấn kéo Vân Ngạn đi về phía trước, Vân Ngạn phải luôn chú ý đến thỏ con liều lĩnh đang lao thẳng về phía trước.
Cuối cùng cũng chen được lên phía trước, đúng lúc xe hoa đi qua trước mặt cô, An Thính Miên thấy vô số thỏi socola, hoa tươi và kẹo được rải từ trên xe xuống, cô cố gắng giơ tay ra hứng nhưng chẳng lấy được một món nào cả.
Cô hơi ủ rũ nhưng chỉ sau một giây, An Thính Miên lại bắt đầu hào hứng chào đón chiếc xe hoa tiếp theo cùng với những người xung quanh.
Vân Ngạn có chút buồn cười, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ở bên cạnh cô, An Thính Miên quá hưng phấn, người xung quanh hô cái gì thì cô hô theo như thế, cô biết nói một chút tiếng Đức nhưng Vân Ngạn nói với cô họ đang nói tiếng địa phương Cologne, nhưng dù sao thì hét theo cũng chẳng sai đâu.
Không biết họ đã đi theo xe hoa bao lâu, nhưng cô đã ăn được vài thỏi socola và kẹo mà Vân Ngạn đưa cho cô, anh không cho nhiều, nói là ăn nhiều sẽ bị sâu răng. An Thính Miên nghĩ cô đâu còn là trẻ con, sẽ không chú ý đến điều này ư? Được rồi, quả thật có đôi khi cô sẽ ăn nhiều nếu cực kỳ vui.
Tuyến đường diễu hành Carnival có chiều dài 7 km, riêng đoàn diễu hành đã dài tầm 6,5 km. Từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc của đoàn diễu hành đều chật kín người, ô tô và ngựa. Thời gian diễu hành kéo dài liên tục năm tiếng, hôm nay cô đã đi được ít nhất ba mươi nghìn bước, nhưng cô không hề cảm thấy mệt hay đói.
Chẳng trách Vân Ngạn lại đút trứng, sữa bò và bánh kếp cho cô, còn dỗ cô ăn thêm một cái bánh mì.
An Thính Miên đi xong cảm thấy hơi nóng, nên khi Vân Ngạn đưa cho cô một cốc nước, cô đã gỡ khăn quàng cổ xuống cho vào chiếc túi anh mang theo.
“Chậc, sẽ bị cảm đấy.” Vân Ngạn không đồng ý lắm nhưng anh không thể làm gì được trước sự nhõng nhẽo của cô.
An Thính Miên uống hai ngụm nước rồi giơ tay lên để anh uống cùng, Vân Ngạn liếc nhìn cô rồi nắm lấy tay cô, cũng uống hai ngụm.
“Cũng biết điều đấy.” Anh không nhịn được trêu chọc cô.
“Hừ, đương nhiên.” Ở bên ngoài mà cũng không quên trêu chọc cô, nhưng vừa quay đầu đi, ánh mắt cô đã dõi theo người khác.
Quá đẹp, An Thính Miên đặc biệt thích trang phục chú hề, cảm giác rất đáng yêu và hài hước.
An Thính Miên uống rượu cùng với những người xa lạ chưa từng gặp, nhưng chỉ nhấp môi một chút, cô không hề thích uống rượu. Thật ra cô không hiểu tại sao có người thích uống loại rượu khó uống và làm đầy hơi như vậy, được thôi, có lẽ chỉ cô cảm thấy vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có hai cô gái mặc trang phục và hóa trang như con hổ đột nhiên chạy tới, mời cô khiêu vũ cùng. An Thính Miên thụ sủng nhược kinh (*), cô vui vẻ nhìn Vân Ngạn.
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Sau khi Vân Ngạn cười gật đầu, tỏ vẻ cho phép thì An Thính Miên mới vui vẻ nhảy cùng bọn họ, cô không biết đây là điệu nhảy gì nhưng sau khi học các động tác của họ, cô nhảy cũng không tệ lắm. Sau khi kết thúc, trên khuôn mặt An Thính Miên còn nở một nụ cười rạng rỡ.
Vân Ngạn đưa An Thính Miên rời khỏi cuộc diễu hành và trở về chung cư sớm một chút, nếu không có anh, chỉ sợ cô gái nào đó sẽ thường xuyên bị những người tầm hai mươi tuổi kéo đi nhảy trong suốt đoạn đường diễu hành, Vân Ngạn thấy cô chơi vui vẻ cũng để mặc cô, nhưng không ngờ có người kề mặt với cô mà cô cũng đồng ý. Anh không thể nhịn được chuyện này nên đã đưa cô rời khỏi cuộc diễu hành.
Lúc về nhà thì sắp bốn giờ, hôm nay bọn họ đã đi tầm bốn tiếng, An Thính Miên còn chưa đói lắm. Chung cư của bọn họ không quá xa, từ ban công có thể nhìn thấy những người mặc trang phục đặc biệt đang vui đùa trên đường phố dưới lầu.
“Sao vẫn lạnh thế?” Vân Ngạn đút cho cô một chút nước rồi uống hết phần còn lại, anh buông cốc xuống, chạm vào mặt cô.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, có nắng nhẹ nhưng gió rất lớn. Sau khi cô hưng phấn quá mức lại trở thành một đứa trẻ ngây thơ.
Khi cô vừa về đã hắt hơi, anh liền bật điều hòa lên, đề phòng cô bị cảm lạnh. Sau khi vào nhà, cô nghe lời anh ngồi trên ghế sofa, đắp chăn xem điện thoại hay chơi trò chơi gì đó, còn anh đi vào phòng tắm chuẩn bị nước cho cô tắm.
Không ngờ vừa bước ra thì thấy cô gái không nghe lời đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt trông mong nhìn bên ngoài nhưng vẫn may chưa đi ra ngoài.
Lúc này Vân Ngạn ôm cô vào trong lòng, áp bàn tay ấm vào mặt cô.
Cả mặt An Thính Miên bị tay anh ép cho biến dạng, nhưng người đàn ông này không biết xấu hổ mà còn cười.
An Thính Miên bĩu môi để thể hiện sự bất mãn của mình.
“Đáng yêu.”
“Ừ… ưm.” Thậm chí An Thính Miên còn không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đi tắm nhé.” Anh xấu xa tiếp tục nhéo mặt cô.
An Thính Miên căn bản không trả lời anh được, anh dùng tay làm cô gật gật đầu: “Ừm, lúc này mới ngoan làm sao.”
An Thính Miên không thèm nói chuyện với người đàn ông trẻ con này, thật đáng ghét.
Bị đưa vào nhà tắm, An Thính Miên đi phía trước, người đàn ông đi đằng sau cô, thản nhiên khóa cửa phòng tắm lại.
“A, anh không ra ngoài sao?” An Thính Miên thấy anh cởi quần áo, cũng không hề có ý định đi ra.
“Đi ra ngoài làm gì?” Vân Ngạn thấy bộ dạng cảnh giác của cô, thật là buồn cười, anh bắt đầu giả làm sói đuôi to: “Không phải do anh sợ em buồn chán à, có cần anh cởi giúp em không? Anh còn có thể tắm giúp em nữa.”
An Thính Miên nhìn bồn tắm vừa vặn có thể chứa được hai người, có lẽ trong đó được thả viên tinh dầu nên toàn bộ nước trong bồn tắm có màu hồng nhạt, rất đẹp.
Cô không thèm trả lời anh đâu.
“Một người đàn ông trưởng thành như anh thật tinh tế, không ngờ còn có loại viên tinh dầu này, đã thế còn là màu hồng nhạt.”
Vân Ngạn xếp quần áo xong, liếc nhìn cô: “Không được sao? Đàn ông không thể tinh tế à?”
An Thính Miên thật sự phục anh luôn rồi, nhưng lại cảm thấy anh nói cũng rất có lý, nhún nhún vai: “Được rồi.”
“Tối qua anh đã bảo trợ lý đưa nó cùng với đồ cá nhân của em tới.”
An Thính Miên nhếch môi, trông rất kiêu ngạo.
Tiếng khóa kim loại vang lên, An Thính Miên sửng sốt một chút, sau đó lập tức quay người lại.
“Trốn tránh cái gì, không chào hỏi thứ hầu hạ em sao?” Vân Ngạn cười nửa miệng.
Lúc này An Thính Miên rất muốn vươn vuốt mèo vô địch đánh anh: “Không cần, thấy là phiền.”
Vân Ngạn nhướn mày: “À ~? Tại sao anh cảm thấy em rất thích nhỉ?”
Không nói nổi anh, đánh không lại, cãi cũng thua, An Thính Miên hận mình thật “vô dụng”.
Cô không trả lời anh nhưng vành tai càng lúc càng hồng lên đã lộ rõ cô đang xấu hổ, Vân Ngạn biết mình không thể đi quá xa, nếu không cô sẽ nổi giận.
Anh cởi ra rồi đặt chiếc quần lót vào sọt quần áo bẩn, An Thính Miên còn đang loay hoay với cúc áo của mình. Anh nắm cánh tay cô, xoay người cô lại.
“A.” An Thính Miên hét lên, mẹ nó, đau mắt quá.
“Nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm.” Vân Ngạn dịu dàng nắm tay cô, giúp cô gỡ bỏ những nút áo lông khó cởi.
An Thính Miên nhắm mắt không dám mở ra, cho dù mở mắt ra cũng không biết nhìn đi đâu, quá kích thích, dù đây là tình huống bình thường, nhìn thấy cậu bé Vân Ngạn bình thường, người đàn ông này, ừm, to, có bình thường không?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Giơ tay.”
An Thính Miên giơ tay lên theo phản xạ, cảm thấy lành lạnh, nếu thật sự cởi sạch, a a a a a, tay anh.
An Thính Miên che chắn bằng chiếc áo vừa cởi, thấy anh liếc nhìn, cô mới chậm rãi buông ra.
An Thính Miên bĩu môi, sao thế, không hứng thú khi thấy dáng vẻ này của cô à?
Được rồi, cuối cùng An Thính Miên thấy nó từ từ dựng lên, cô cảm thấy khiếp sợ.
Vẫn may Vân Ngạn không làm gì cả, thật sự chỉ ngâm bồn tắm với cô, đương nhiên trước tiên phải bỏ qua cánh tay lộn xộn khắp nơi của anh.
“Anh không thể trong sáng một chút à?”
Vân Ngạn cười trước cách nói kỳ quái của cô, anh ôm cô xoay người ngồi lên bụng mình, tựa đầu vào xương quai xanh của cô, bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt hình dạng xương cánh bướm, thật đẹp: “Như vậy không trong sáng sao?”
An Thính Miên cố gắng phớt lờ những biến hóa của Vân Ngạn, đương nhiên chỉ là hơi thở, còn có, ừm, thứ đó.
“Trong sáng đâu ra? Anh cũng đã…” An Thính Miên thật sự không nói nổi câu kia.
Anh nói vào tai cô hai chữ rồi mỉm cười nhìn cô.
An Thính Miên đang ở trong tư thế này, không dám lộn xộn.
“Cục cưng, em phải biết rằng, người anh thích và yêu đang ở trước mặt, em cảm thấy anh có thể chịu đựng được không? Cho dù ý thức của anh chịu đựng được thì cơ thể anh cũng… chưa chắc có thể nhịn được.” Người đàn ông nói lời tình tứ một cách lộ liễu, nhưng động tác lại không hề có chút dục vọng nào.
…
Họ không ngâm nước lâu quá, chỉ tắm rửa đơn giản rồi An Thính Miên được bế ra khỏi phòng tắm, Vân Ngạn đặt cô lên giường. Anh rút khăn tắm, kéo chăn qua đắp cho cô.
“Muốn mặc gì?”
Vừa nãy anh còn tiện thể gội đầu cho cô, Vân Ngạn nửa quỳ ở trên giường lau đầu cho cô.
An Thính Miên không mang theo nhiều quần áo, cô chỉ đem theo một chiếc vali 24 inch.
“Gì cũng được?”
Sau khi tóc gần như được lau khô, Vân Ngạn đi vào phòng để quần áo lấy một chiếc áo choàng tắm dài màu trắng và đồ lót sạch trong vali của cô.
Thậm chí anh còn không mặc quần áo cho mình, chỉ đơn giản quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, lộ ra cơ bụng và đường nhân ngư mê người.
Không thể không nói, tuy rằng anh rất bận rộn nhưng mỗi sáng đều kiên trì chạy bộ nửa tiếng. Mỗi tuần nhất định sẽ đến phòng tập thể hình ba lần, như thế mới có thể duy trì được vóc dáng này. An Thính Miên nghĩ với dáng người này của anh thì, ừm, cái kia, cô cảm thấy tuy rằng anh có hơi già một chút nhưng cũng đáng giá.
“Sao thế, thèm thuồng dáng người của ông xã à?” Cô vẫn không nhúc nhích nhìn anh, anh cảm thấy dáng người của mình chắc chưa đến mức khiến cô cảm thấy không hoàn hảo, anh rất hài lòng với phản ứng của cô.
“Không thể sao?” Cô không chơi chiêu như bình thường.
“Đương nhiên có thể, cả người anh đều thuộc về em.”
An Thính Miên không khống chế được nở nụ cười trên môi, cô cắn môi dưới, lẩm bẩm: “Em không thèm.”
“Cho dù em không thèm thì anh vẫn muốn cho em.” Vân Ngạn buông áo choàng tắm xuống, nhéo cằm hôn cô.
Sau khi càn quét một lượt, An Thính Miên đã thở hồng hộc.
“Đồ yếu đuối.” Anh nói, nhưng bàn tay vén chăn bông lên cho cô chưa từng dừng lại.
An Thính Miên chú ý tới thuốc mỡ trên giường: “Không cần, em đã ổn rồi.”
Ở phòng tắm chỉ cọ xát một chút thôi mà cô đã kêu đau, nhưng thật ra không phải đau thật mà chỉ sợ anh tiến vào. An Thính Miên cảm thấy tối qua anh đã thu được phúc lợi một tháng không gặp mặt rồi.
An Thính Miên quật cường không chịu mở, Vân Ngạn chỉ đành ôn tồn dỗ dành cô là thoa thuốc không đau. Hơn nữa anh còn uy hiếp nếu không bôi thì chứng minh cô đã ổn, anh cũng không ngại “làm” sau khi ăn cơm tối, dù sao thì anh đã vất vả chịu đựng trong phòng tắm rồi.
An Thính Miên bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường để anh muốn làm gì thì làm.
Không giống như ở trong nước, nơi này không quá lạnh, rất ấm áp, chẳng trách buổi sáng cô không cảm thấy lạnh.
“Khá hơn nhiều rồi, chắc ngày mai sẽ khỏi hẳn.” Thật ra không hồng cũng không sưng. Ngày hôm qua cô kêu đau nên anh cũng không dám làm đến cùng, chỉ là lâu hơn trước đây một chút để cô làm quen dần.
Sau khi cô khóc lóc đáng thương rồi chìm vào giấc ngủ thì anh đi xuống lầu mua một chút thuốc. Anh còn tưởng rằng bị thương nhưng thật ra chỉ sưng đỏ một chút.
Cô nha, ở trước mặt anh cực kỳ nhõng nhẽo, nhưng anh lại cực kỳ thích sự nhõng nhẽo này của cô.
“Được.” Anh mặc đồ lót rồi quấn áo choàng tắm cho cô, sau đó nói chuyện với cô một lát. Ngày hôm qua chỉ mải làm mà không có thời gian để nói chuyện tử tế với cô.