Mẹ Nó Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 3



12.

Rất nhanh, đã đến ngày thi đại học.

Thi xong một môn cuối cùng, Lâm Tiêu ra khỏi phòng thi, lấy di động nhắn cho Tô Bạch một WeChat: Sao rồi?

Tô Bạch đáp lại rất nhanh: Cũng không tệ lắm, cậu thì sao?

Lâm Tiêu: Tôi cảm giác vẫn ok.

Bên kia không động tĩnh.

Một lát sau, Lâm Tiêu không còn ôm hi vọng nhắn thêm một tin nữa: Buổi tối hôm nay chúng ta có nên cuồng hoan tí không?

Thật vất vả mới không cần học nữa.

Ngoài dự đoán, Tô Bạch thế như reply một câu: Được thôi.

Vì thế vào buổi tối cùng ngày, Lâm Tiêu và Tô Bạch, dựa lưng vào nhau ngồi trên sàn nhà, mỗi người trong tay cầm một quyển sách…

Trong phòng yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lâm Tiêu cái ót nổi đầy gân xanh: …

Tô Bạch nâng một quyển sách vô cùng vĩ đại, ánh mắt giống như chết đói, lập lòe vầng sáng hưng phấn khó được: Nghe nói bộ này đặc biệt hay, trước đó rất lâu tôi đã muốn đọc rồi, xung đột cốt truyện cực kỳ đặc sắc, nhân vật khắc họa tinh tế tỉ mỉ, nhưng chuyện học ở cấp 3 quá quan trọng, tôi vẫn không dám buông thả bản thân, hôm nay cuối cùng có thể cuồng hoan một buổi, tôi sẽ đọc nó suốt đêm!

Lâm Tiêu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: Ồ.

Này thì cuồng hoan này! Mẹ nó thế này thì cuồng hoan cái gì? Hả? Hả?!

Tô Bạch kích động tới mức khuôn mặt cũng có chút đỏ lên, chỉ chỉ vào tay Lâm Tiêu nói: Quyển trong tay cậu cũng cực kỳ hay, quyển này với quyển tôi đang cầm cùng tác giả viết, nghe nói kết cục cực kỳ ngoài dự đoán của mọi người, cậu có phải cũng rất kích động hay không?

Lâm Tiêu lạnh như băng, tích chữ như vàng: Kích động.

Tô Bạch nắm bả vai anh lắc lắc, ánh mắt nóng rực: Cậu muốn bồi tôi cả đêm sao?

Lâm Tiêu khẽ cắn môi: … Bồi!

Tô Bạch lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóng, cười rạng rỡ như mặt trời sớm mai, quay đầu đi đọc sách.

Lâm Tiêu thống khổ đỡ trán: …

Mẹ nó tên thiểu năng trí tuệ này…

13.

Khi bắt đầu điền nguyện vọng đại học, Lâm Tiêu trực tiếp sao chép nguyên tờ đăng ký nguyện vọng của Tô Bạch một lần.

Tô Bạch có điểm co quắp bất an: Lâm Tiêu, điền nguyện vọng là chuyện lớn, bằng không cậu từ từ cân nhắc đã.

Lâm Tiêu liếc xéo cậu một cái, lạnh lùng nói: Là ai bảo muốn thi cùng trường đại học với tôi?

Tô Bạch tự tin không đủ, nhỏ giọng nói: Tôi còn không phải là sợ cậu… hối hận sao.

Lâm Tiêu nghiêm túc nhìn cậu: Tôi không hối hận.

Tô Bạch đỏ mặt lên, vội đẩy gọng kính che dấu: Ừm.

Đêm công bố thành tích thi đại học, Tô Bạch và Lâm Tiêu cùng nhau chờ đợi.

Đã hơn một năm nay, họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau phấn đấu, tình cảm so với chiến hữu không sai biệt lắm.

Đã đến giờ, Tô Bạch cầm điện thoại kiểm tra thành tích của mình, quả nhiên điểm rất cao, tuy rằng so với lúc Tô Bạch thi thử thì hơi kém một tí, nhưng vào nguyện vọng 1 không thành vấn đề.

Lâm Tiêu và Tô Bạch đập tay cái đét.

Lâm Tiêu chân thành chúc mừng Tô Bạch: Chúc mừng.

Tô Bạch vội vàng: Mau tra của cậu xem.

Lâm Tiêu gật gật đầu, cầm lấy điện thoại.

Tô Bạch giơ một bàn tay qua, ánh mắt sạch sẽ trong suốt: Nếu căng thẳng, cậu có thể cầm tay tôi.

Lâm Tiêu muốn nói mình không căng thẳng đến vậy đâu, nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn không mất thời cơ cầm lấy.

Tay Tô Bạch giống như tên của cậu vậy, trắng. Không chỉ trắng, hơn nữa đầu ngón tay thon dài tinh tế, khớp xương cũng tinh xảo, cơ hồ như tay con gái, nháy mắt Lâm Tiêu nắm nó trong tay, hai người đồng thời cương một chút.

Lâm Tiêu hít sâu một cái, trái tim vốn đập bình tĩnh bỗng hoàn toàn rối loạn.

Mẹ nó, không nắm còn đỡ, nắm xong còn căng thẳng hơn, Lâm Tiêu buồn cười nghĩ thầm, bắt đầu tra tên mình.

Tô Bạch ở một bên nôn nóng quan sát biểu tình của Lâm Tiêu, trơ mắt nhìn mặt Lâm Tiêu, từ hơi chút mỉm cười, cho đến trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

Tô Bạch đẩy đẩy Lâm Tiêu: Thế nào?

Lâm Tiêu máy móc buông điện thoại xuống, lẩm bẩm nói: Không thể nào.

Tô Bạch trái tim lạnh đi một nửa, vành mắt hơi đỏ: Đến cùng là cao hay là thấp?

Lâm Tiêu phốc một tiếng vui vẻ: Ha ha ha, tôi cao hơn cậu đến ba điểm! Ba điểm! Ha ha ha!

Tô Bạch sửng sốt một chút, cũng theo anh cười rộ lên, một bên cười một bên đánh một cái vào lưng Lâm Tiêu: Cậu vừa rồi làm cái gì, khiến tôi sợ muốn chết!

Lâm Tiêu lè lưỡi: Trêu cậu thôi.

Tô Bạch cao hứng đập bàn: Mau nói cho cô chú biết!

Lâm Tiêu đột nhiên nói: Aiz, cậu còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?

Tô Bạch thành thật nói: Nhỡ rõ chứ.

Lâm Tiêu nói: Tôi có thể bảo cậu làm một chuyện, chuyện gì cũng được, cậu không được đổi ý.

Tô Bạch mím mím môi, trịnh trọng nói: Được, cậu nói đi.

Lâm Tiêu đảo mắt qua đôi môi xinh đẹp của Tô Bạch một vòng, ý vị không rõ cười hai tiếng nói: Trước nợ đã, cậu cứ nhớ rõ có một chuyện như thế là được.

Tô Bạch ngốc ngốc: Được, tôi nói chuyện giữ lời, cậu không phải lo.

Lâm Tiêu sướng đến nỗi muốn bay bay.

Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ này, có em thật tốt.

14.

Sau khi công bố thành tích, lớp Lâm Tiêu và Tô Bạch tổ chức tụ hội một hôm.

Nội dung tụ hội đầu tiên là ăn cơm, cơm nước xong thì đi KTV ca hát.

Thi đại học kết thúc, các bạn học tâm tình sáng lạn, trong phòng tiếng quỷ khóc sói gào sôi động không ngừng.

Tô Bạch ngồi ở trong góc, thường thường đẩy đẩy gọng kính, an an tĩnh tĩnh nghe các bạn hát, khi mỗi người hát xong, Tô Bạch đều vỗ tay rất nghiêm túc.

Khi đến lượt Lâm Tiêu, anh hát một bài tình ca vườn trường nhẹ nhàng uyển chuyển thanh thoát, giọng của anh vốn hay, ngày thường rất thích hát, các loại tiệc tùng do lớp tổ chức chưa bao giờ thiếu Lâm Tiêu, một khi anh mở miệng, cả một phòng cãi cọ ầm ĩ liền yên tĩnh lại, mọi người chủ động giúp anh tạo không khí, còn có người nhẹ giọng hát theo.

Toàn bộ thời gian hát, Lâm Tiêu đều không dời mắt khỏi Tô Bạch.

Tô Bạch chốc chốc nhìn Lâm Tiêu, chốc chốc lại xem màn hình, chốc chốc lại nhìn mặt đất.

Không biết có phải do ánh đèn hay không, Lâm Tiêu cảm thấy hình như Tô Bạch từ mặt đến cổ đều đỏ hồng.

Một bài kết thúc, Lâm Tiêu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đi về phía Tô Bạch, giống như lơ đãng hỏi: Thấy tôi hát thế nào?

Tô Bạch thành khẩn ca ngợi: Thật là dễ nghe.

Lâm Tiêu: Cậu cũng hát một bài đi.

Tô Bạch xua tay: Tôi không hát đâu.

Lâm Tiêu không từ bỏ: Không sao đâu, chơi chính là chơi, cậu xem Lý Siêu đi, người ta ngũ âm không đầy đủ còn vỡ giọng mà vẫn làm bá chủ KTV đấy thôi.

Tô Bạch cười cười, ngượng ngùng nói: Nhưng mà những ca khúc mấy cậu yêu thích, tôi chưa từng nghe qua.

Lâm Tiêu không để ý: Thế thì cậu hát nhạc của mấy lão ca cũng được, tôi muốn nghe, cậu cứ coi như hát cho tôi một bài đi?

Trong khái niệm của Lâm Tiêu, cái gọi là lão ca, cùng lắm là Lưu Đức Hoa và Trương Học Hữu.

Tô Bạch gãi gãi đầu, có chút co quắp gật đầu đồng ý: Vậy cũng được.

Lâm Tiêu cao hứng, lớn tiếng vỗ tay  thét to: Tất cả im lặng trật tự! Bạn học Tô Bạch muốn hát một bài!

Học bá cán bộ kỳ cựu vạn năm trong lớp vậy mà muốn hát, các bạn học đều tỏ vẻ hiếu kỳ, nhiệt tình vỗ tay cổ vũ, sau đó rất nhanh căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lâm Tiêu nhìn dáng người mảnh khảnh tinh tế của Tô Bạch, đầu óc nóng lên, đắc ý dào dạt bổ sung thêm: Khụ, tôi nói chút này, bài hát này của bạn học Tô Bạch, chuyên môn hát vì một người là tôi, các bạn lát nữa có thể tận tình miên man suy nghĩ.

Các bạn học lập tức ồn ào: Aiyo aiyo aiyo! Biết ngay hai người các cậu có cơ tình mà!

Lỗ tai Tô Bạch lập tức đỏ chót.

Lâm Tiêu đạt được mục đích, sảng khoái vô cùng.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên khúc nhạc dạo hùng hồn bao la hùng vĩ…

Tô Bạch căng thẳng cầm mic, nghiêm trang giới thiệu: Xin chào các bạn, hôm nay bài hát tôi biểu diễn cho mọi người chính là bài thứ bảy trong 《 Hoàng Hà đại hợp xướng 》 – 《 Bảo vệ Hoàng Hà 》…

Gió đang gầm thét! Ngựa đang hí vang!

Hoàng Hà rít gào! Hoàng Hà rít gào!

Hà Tây núi cao vạn trượng! Hà Đông Hà Bắc cao lương đã chín!

Hỡi các anh hùng!

Phòng KTV lập tức bị nhấn chìm bởi hải dương tiếng cười, trong đó tiếng cười lớn nhất là của tiện nhân Lý Siêu, vừa cười vừa vỗ đùi Lâm Tiêu: Ha ha ha ha Lâm Tiêu! Tô Bạch chuyên hát cho ông ha ha ha! Mẹ nó ha ha ha! Đôi vợ chồng son các ông tính giác ngộ thật cao ha ha ha!

Mặt Lâm Tiêu, toàn bộ là dấu: …

Mẹ nó đồ thiểu năng trí tuệ a!!!