Tuy rằng Tô Bạch đánh giá hành trình tới nhà kỉ niệm Cách mạng Tân Hợi mình lập ra tròn một trăm điểm, nhưng khi cậu có ý định rủ Lâm Tiêu đi chơi lần nữa, bị từ chối một cách tàn nhẫn vô tình.
Lâm Tiêu đen mặt, tâm như tro tàn: Tôi cảm thấy đi hẹn hò với cậu còn không bằng tới thư viện tự học.
Tô Bạch khuôn mặt nhỏ sáng ngời: Vậy chúng ta cùng đến thư viện tự học đi.
Trông có vẻ rất cao hứng!
Lâm Tiêu: …
Thằng nhãi này, hoàn toàn không có tí hối hận nào hết!
Vì thế hôm nay trên bàn thư viện, nhiều thêm hai cái cốc tráng men in hình cán bộ giống nhau như đúc.
Ánh mắt trời buổi chiều xuyên qua lớp kính cửa sổ mà vào, khiến không gian trở nên ấm áp, Lâm Tiêu nhìn sách trong chốc lát đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, ngáp liên miên.
Khi Lâm Tiêu ngáp đến cái thứ ba, Tô Bạch cầm hai cái cốc tráng men, lộc cộc chạy ra khỏi phòng tự học.
Một lát sau lại lộc cộc chạy trở về, mỗi tay một cốc cà phê hòa tan.
Cà phê, để ở trong cốc tráng men, có một loại hương vị khác.
Lâm Tiêu nhận lấy cái cốc, thỏa mãn uống một ngụm, nghĩ thầm trên thế giới này cũng chỉ có Tô Bạch làm được chuyện này.
Tô Bạch mở to mắt nhìn Lâm Tiêu uống cà phê, nhỏ giọng nói: Ngày hôm qua lão đại ở phòng ngủ của bọn tôi nói, chuyến hẹn hò lần trước tôi sắp xếp không phải tốt lắm.
Cậu rốt cuộc cũng biết rồi! Lâm Tiêu tức khắc cảm động đến mức hận không thể phát cờ thưởng cho vị lão đại phòng ngủ thích giúp người làm vui kia.
Tô Bạch ngượng ngùng tiếp tục nói: Anh ấy nói, nếu tôi không hiểu thế nào là lãng mạn, cũng có thể làm đến nơi đến chốn, từ sinh hoạt hàng ngày từng tí từng tí xâm nhập, quan tâm cậu nhiều hơn, yêu quý cậu, đây cũng là một cách theo đuổi phổ biến.
Lâm Tiêu tâm tình sung sướng gật gật đầu: Anh ta nói rất có đạo lý.
Tô Bạch lấy đi cái cốc đã uống hết trong tay Lâm Tiêu, lấy lòng nói: Uống cà phê xong rồi? Tôi lại đi rót cho cậu cốc nước ấm.
Lâm Tiêu một trận đau trứng: … Tôi không khát.
Tô Bạch nghiêm trang: Uống nhiều nước ấm tốt cho thân thể.
Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, Tô Bạch đang theo đuổi mình đó.
Tô Bạch lấy nước ấm trở về, lại xoay người cầm sách lật lật lật, lẩm bẩm: Tôi lại chuẩn bị đồ cho cậu, xem như một món quà nho nhỏ đi.
Lâm Tiêu cầm lòng không đậu rụt rụt lùi về sau: Không phải sách?
Tô Bạch: Không phải.
Lâm Tiêu vẫn không thả lỏng cảnh giác: Cậu cũng không viết gì lên trên?
Tô Bạch vui vẻ: Không nha, thứ này không thể nào viết lưu niệm được.
Nói, Tô Bạch móc từ cặp sách ra một túi khẩu trang chống bụi lớn, thấm thía nói: Gần đây sương mù nghiêm trọng, cậu ra cửa nhớ mang loại khẩu trang dùng một lần này, phòng PM 2.5 (1).
Lâm Tiêu toàn bộ cơ mặt giật giật: …
(1) PM là viết tắt của từ “particulate matter” nghĩa là vật chất dạng hạt, được biết đến nhiều hơn với cái tên “hạt ô nhiễm”: thuật ngữ đại diện cho một hỗn hợp các hạt rắn và các giọt chất lỏng lơ lửng trong không khí. PM 2.5 là loại hạt có đường kính dưới 2.5 micromet, các hạt này rất dễ đi vào đường hô hấp và cả mạch tuần hoàn của con người. Hít nhiều phải các hạt này có tác hại vô cùng nghiêm trọng tới sức khỏe. Chi tiết xem tại đây
Từ đây, Tô Bạch liền bước lên con đường “theo đuổi bằng cách hỏi han ân cần”.
Tỉ như mỗi ngày vào sáng sớm 6 giờ nhắn một tin chào buổi sáng, nửa đêm 12 giờ nhắn tin chúc ngủ ngon, bởi vì cán bộ kỳ cựu Tô học tập khắc khổ thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày đều như thế. Này còn chưa tính, Tô Bạch vừa đến tiết học là mạnh mẽ cầm cái cốc tráng men của Lâm Tiêu đi rót nước ấm, mỗi ngày thông báo cho Lâm Tiêu dự báo thời tiết hôm sau, còn dựa theo kịch bản bạn gái tri kỉ đưa đồ ăn vặt mà lão đại ở phòng ngủ ném cho mà khiêng một thùng dưa muối nhờ người gửi từ quê lên đưa tới phòng ngủ Lâm Tiêu, hố cha nhất chính là, cậu còn thường xuyên sáng sớm tinh mơ đã lôi Lâm Tiêu từ ổ chăn ra trộn dưa muối cho anh ăn sáng…
Tỉ như hôm nay.
Lâm Tiêu càng nghĩ càng bực, dứt khoát không ngủ nữa, lăn lông lốc từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái túi bánh bao cứng như đá hờn dỗi.