Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 42: Sự thật phơi bày



Tần Tâm Ly lắc đầu không tin:" Không, tôi không phải... tôi với anh chỉ là ký hợp đồng".

"... tôi sẽ kiện anh".

"  kiện tôi?". Diêu Trì nói với vẻ rất nực cười, giống như hắn đang xem một câu chuyện cười đang hot ở trên mạng và mỉa mai:"nghĩa vụ của một người vợ là phải thỏa mãn chồng em, kiện tôi ? ở đâu?".

cô lại giãy giụa, Nhưng động đến vết thương hôm qua liền đau đớn chịu không được gập người lại.

"... hợp đồng sẽ làm chứng... tôi không tin anh thoát được".

Bây giờ Diêu Trì rất giống một tên ác ma Đến Từ Địa Ngục, hắn túm chặt chân cô; đôi tay rắn chắc hữu lực không cho chân cô thoát khỏi kiềm chế của hắn, hắn từ từ nhích đến gần cô, thở ra một trận hơi nóng làm cô phải rụt người lại:"...chậc... sai rồi, hợp đồng từ trước đến giờ vẫn chưa có tên tôi, nếu không có thì sẽ là thứ rác rưởi bỉ đi, em không hiểu sao".

" cái gì?". cô bàng quàng giật mình,  không có kí tên...nghĩa là sao?.

" Ngạc nhiên lắm à?". Hắn đặt môi của mình lên cổ cô mút nhẹ, cô chỉ còn biết gồng mình chịu đựng, cổ của cô cảm nhận được hơi nóng từ đôi môi đó, ở đó nhanh chóng hiện lên một dấu hôn.

Tần Tâm Ly sợ hãi tột độ.

" Chính là...." hắn nói thì thầm, ở bên tai cô lại y như tiếng của quỷ dữ:" ...chúng ta chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp đó".

" không hợp pháp, anh lừa đảo.... ác ma... buông tôi ra".

" đùa như thế đủ rồi, Ngoan còn sớm... ngủ thêm chút nữa với tôi".

Tần Tâm Ly hất mạnh bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ra, kinh hoảng lùi về sau:" tôi không ngủ

... Tôi muốn rời khỏi đây... anh cút đi".

Hắn thở dài, lúc bấy giờ buông lỏng chân cô ra, giọng điệu như muốn thành toàn cho cô:"được...Em đi đi".

Cô cứng người, không tin là hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, mặc dù vô cùng sợ nhưng cô vẫn cố gắng áp chế bờ vai run rẩy của mình, hắn lại muốn giở trò gì đây...

Quả nhiên khi cô xoay người định bước ra khỏi cửa thì lại nghe hắn nói:" Nếu em rời khỏi đây thì tôi không chắc mẹ của em sẽ gặp những chuyện gì đâu".

Tần Tâm Ly đứng hình, Diêu Trì, dám lấy mẹ của cô ra đe dọa.... cô biết hắn nói được thì sẽ làm được, thể loại người như hắn không có gì là không thể, chỉ điều có phải do hắn muốn hay không mà thôi.

" Anh là một tên ác ma không tính người, cặn bã, hỗn đản".

" Em mắng đủ chưa? Từ nãy đến giờ tôi nhận lấy từ ác ma này hơi nhiều rồi".

" Tôi cho em 5 phút suy nghĩ, hết 5 phút...tôi muốn biết kết quả".

Bây giờ cô đã rõ ràng, mọi chuyện chỉ là một cái bẫy, nếu hắn thả lỏng cô thì chứng tỏ hắn đã nắm chắc cô sẽ không chạy thoát được, cô chạy trốn lại càng làm hắn tức giận hơn mà thôi.

Hắn nói xong thì bước vào phòng tắm, Tần Tâm Ly đứng như trời trồng, ôm lấy cơ thể đau nhức trải đầy vết xanh tím, hai mắt tất cả đều là lệ nhòa, nghẹn ngào.

Cô nên làm gì đây, hắn ép cô lựa chọn, cô nên chọn đường nào mới có thể cho là phù hợp đây....

Tần Tâm Ly cảm thấy thế giới này không còn gì là tốt đẹp, cô không muốn như thế, không muốn một chút nào.... nếu... nếu cô biết ngay từ đầu cô thề sẽ không dính líu đến tên cầm thú này.

Nếu giờ bây giờ cô rời đi thì chưa chắc gì cô có thể ra khỏi, bên ngoài có người của Diêu Trì, rất đông, cô có thể trốn thoát sao?.

Cô không thể....

Cô còn sẽ chọc giận hắn, mẹ của cô sẽ phải làm gì bây giờ, hắn dày vò cô cũng được, nhưng mẹ của cô thì không thể.

Cô chùng bước, cuối cùng bất lực mà quay đầu, trên gò má đã chảy dài hai hàng lệ nóng, rất đau khổ.

Cô đã lựa chọn ở lại, cô không có đường thoát.

Diêu Trì từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, phía trên lộ ra cơ bắp, thân hình tủ lệ vàng mà bao thiếu nữ đều mơ mộng, Nhưng dưới mắt cô, nó lại là một cơn ác mộng khó quên.

Hắn đi đến trước mặt cô, giống như rằng hắn đã biết rõ kết cục của cô rồi vậy, bị áp sát, cô liền sợ hãi, không nhịn được bản năng mà lùi lại. Hắn nhìn thấy cô tránh né, dường như tức giận, đôi tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng ngực.

" em suy nghĩ kỹ chưa?".

Cô khó khăn thở ra, sau đó gật đầu"... kỹ rồi... tôi... sẽ không rời đi".

" tốt lắm, vợ của tôi thật ngoan". Hắn rất rộng rãi cho lời khen ngợi.

Lời nói này làm cho cô càng thêm khổ sở, đó là một cơn ác mộng ma quỷ đeo bám, không cho cô vùng vẫy và tóm chặt tự do của cô.

" ... vì sao lại là tôi, tôi chỉ là một con người bình thường... vì sao anh lại hủy hoại tôi". Cô nói với giọng run run:" ... anh còn muốn chơi trì gì đây".

Thõa mãn cuộc vui rồi sẽ vứt bỏ mỉa mai sao? Rốt cuộc là cuộc đời của một con người trong mắt hắn đáng mấy đồng?.

" Tôi không đùa, với chuyện khác thì có thể, nhưng chuyện này... từ từ rồi em sẽ hiểu".

Hiểu sao... cô không dám, đến cả con người hắn cô còn không muốn tiếp xúc....