Lâm Thiếu Phong vội vã search tên của Nguyên Chính Quân trên mạng, một loạt thông tin về người đàn ông này hiện ra trước măt hắn.
Một người nổi tiếng như Nguyên Chính Quân lại đi bao nuôi Mộc Tịch Nhiên sao? Đúng là khó mà tin được.
Rời khỏi phòng của Mộc Kiều Hạ, Lâm Thiếu Phong vẫn đang suy nghĩ về cách đối phó với Mộc Tịch Nhiên khi bên cạnh cô đang xuất hiện một người có quyền lực như vậy. Trong lúc không biết làm gì, Mộc Diên Kiệt đột nhiên đi qua hành lang, nhìn thấy cậu ấy Lâm Thiếu Phong bất ngờ lên tiếng:
"Này Mộc Diên Kiệt, mau vào đây."
Mộc Diên Kiệt vốn cũng chẳng ưa gì Lâm Thiếu Phong nhưng ở đây hắn là chủ, không thể không nghe.
"Lâm thiếu có gì dặn dò?"
"Nghe nói chị gái của cậu Mộc Tịch Nhiên đang sống ở biệt thự Dalicat của Nguyên Chính Quân. Không biết tình hình cô ta sao rồi ha? Nghe nói Nguyên Chính Quân là người đàn ông rất ghét phụ nữ."
Lâm Thiếu Phong đang bắt đầu công kích Mộc Diên Kiệt.
"Rất có khả năng chị của cậu sẽ bị hắn ngược đãi, Nguyên Chính Quân có tiền mà… lỡ hắn làm gì cô ta thì cô ta cũng chẳng có quyền chống trả lại."
Những lời mà Lâm Thiếu Phong nói đã đả kích phần nào đấy đến Mộc Diên Kiệt. Mộc Diên Kiệt thích Mộc Tịch Nhiên, điều đó Lâm Thiếu Phong cũng biết nhưng vì cô lại thích hắn nên Mộc Diên Kiệt mới ghét Lâm Thiếu Phong.
"Cảm ơn Lâm thiếu đã quan tâm đến chị Tịch Nhiên."
Mộc Diên Kiệt chỉ cảm ơn một câu sau đó rồi đi nhưng trong lòng cậu ta lại dấy lên nỗi lo lắng.
…
Biệt thự Dalicat,
Trong lúc Nguyên Chính Quân và Nguyên Chính Quang đang ngồi thư giãn ở phòng khách, ăn uống tráng miệng bằng những loại trái cây tốt cho sức khỏe thì Mộc Tịch Nhiên chỉ được đứng bên cạnh. Nguyên Chính Quang giơ miếng cam lên trước mặt cô sau khi thấy cô chú ý đến thì bỏ vào miệng rồi nhai một cách ngon lành.
Biết là Nguyên Chính Quang đang chọc tức mình, Mộc Tịch Nhiên cũng chỉ nín lặng cho qua. Nhưng đúng lúc ấy, Nguyên Chính Quân lại lên tiếng:
"Mộc Tịch Nhiên, cô ngồi xuống cùng ăn đi."
Mộc Tịch Nhiên lập tức ngồi xuống, đứng lâu quá cô cũng mỏi hết cả chân rồi. Nhưng chỗ cô ngồi dường như không đúng cho lắm, Mộc Tịch Nhiên từ từ quay sang thấy mình ngồi ngay sát Nguyên Chính Quân và va phải ánh mắt đầy nghi hoặc của Nguyên Chính Quang. Cô vội vàng định đứng dậy:
"À tôi…"
"Không cần chuyển chỗ, cô cứ ngồi đây đi."
Nguyên Chính Quân giữ lấy tay cô kéo lại, Mộc Tịch Nhiên bèn ngồi xuống cạnh anh. Cô đưa tay lấy một miếng cam bỏ vào miệng, nãy giờ nhìn hai người họ ăn ngon quá nên miệng cô cũng bắt đầu thèm.
Nguyên Chính Quang sợ Mộc Tịch Nhiên ăn hết đĩa hoa quả liền kéo nó đến chỗ mình, bỏ vài miếng vào miệng.
"Cô đừng hòng ăn hết của tôi."
Mộc Tịch Nhiên vươn tay kéo lại đĩa hoa quả, Nguyên Chính Quang một mực giữ chặt không đưa cho cô. Hai người giằng co qua lại, Nguyên Chính Quân ngồi giữa cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nhưng một người như Nguyên Chính Quang thì sao có đủ sức kéo thắng Mộc Tịch Nhiên. Cô dùng lực giằng lấy đĩa hoa quả, kết quả những thứ ở trên đĩa bay tứ tung còn Mộc Tịch Nhiên vì muốn giữ cái đĩa không bị vỡ nên đã vô ý có hành động cấm kị.
Nguyên Chính Quân ngồi yên lặng, mặt mày tối sầm lại không hề nhúc nhích. Mộc Tịch Nhiên một tay đỡ dĩa hoa quả tay còn lại không biết tại sao lại đặt ở chỗ không nên đặt. Cô cảm nhận được độ lớn của thứ ấy, hai má bắt đầu đỏ ửng lên.
Nguyên Chính Quang thấy hành vi xấu xa của cô bèn hét lớn:
"Mộc Tịch Nhiên, ai cho phép cô dám sàm sỡ anh trai tôi chứ?"
Mộc Tịch Nhiên giật mình ngồi thẳng dậy, thực ra cô không cố ý làm điều đó. Nguyên Chính Quân vẫn ngồi yên không nói gì, Mộc Tịch Nhiên từ từ ôm mặt xoay người rời đi.
Ngại chết mất! Cô vừa chạm vào thứ gì thế không biết! Mộc Tịch Nhiên trong nhà vệ sinh nhớ lại cảm giác lúc đó sau cùng bèn lắc đầu lia lịa:
"Mộc Tịch Nhiên, mày điên rồi, mày điên rồi không được nghĩ đến thứ đó nữa."
Lát sau khi ổn định trở lại, Mộc Tịch Nhiên mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này giọng của Nguyên Chính Quân bỗng cất lên khiến cô giật mình.
"Mộc Tịch Nhiên, đi với tôi đến một nơi."
"Đi… đi đâu cơ?"
"Cứ đi rồi cô sẽ biết."
Ngồi trên xe ô tô, Mộc Tịch Nhiên bèn nói xin lỗi anh về chuyện ban nãy.
"Nguyên Chính Quân, vừa nãy tôi không có cố ý đụng vào cái… cái đó của anh."
Nguyên Chính Quân không hề để tâm, anh mỉm cười:
"Tôi còn tưởng cô thiếu vắng đàn ông nên mới sinh ra ham muốn của lạ."
Mộc Tịch Nhiên lập tức quay phắt sang, cô nhìn chằm chằm Nguyên Chính Quân rồi nghiêm túc nói:
"Này nhé, tôi không giống như những loại phụ nữ ngoài quán bar, quán rượu."
"Nhưng cô đã làm việc trong đó còn gì."
"Đó là… "
Mộc Tịch Nhiên không thể nói ra lý do thực sự sau việc làm gái rót rượu trong quán rượu cho Nguyên Chính Quân biết được. Vì thế cô bèn im lặng, chọn sự nhục nhã về phía mình. Trong khi đó Jazlet ngồi lái xe lại chẳng hiểu một chút gì về những điều mà hai người kia nói.
Xe ô tô đi đến một công trình xây dở nhưng bị bỏ hoang thì dừng lại.
Mộc Tịch Nhiên bước xuống xe, cô không biết tại sao Nguyên Chính Quân lại đưa cô đến đây.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?"
"Cô nhớ cái lần mình bị trúng đạn chứ? Tôi đã bắt được kẻ gây ra chuyện đó rồi, muốn cô cùng đi vì biết đâu đó lại là kẻ thù của cô."
Thì ra là chuyện này.
Cả hai người cùng bước vào bên trong, nơi này đúng là hẻo lánh hoang vu, một nơi lý tưởng để lẩn trốn.
Cái tên hôm ấy định bắn súng giết một trong hai người họ đang bị che mặt bằng một túi màu đen, bên cạnh còn có vài người của Nguyên Chính Quân đang cầm súng để canh giữ tên đó.
Mộc Tịch Nhiên chăm chú nhìn về phía đó, khoảnh khắc bọn họ lấy chiếc túi che mặt kẻ ám sát, Mộc Tịch Nhiên bỗng kinh ngạc khác thường.
Không phải chứ? Kẻ đó chính là đàn em của cô khi ở nhà họ Lâm.
"Đây là tên tối hôm đó đã bắn súng về phía chúng ta, cô có quen hắn không?" Nguyên Chính Quân hỏi cô.
Mộc Tịch Nhiên vẫn chưa định thần được chuyện gì đã xảy ra, tên đàn em đó nhận ra cô nhưng lại quay mặt đi, mong cô sẽ không vì cứu người mà làm hỏng kế hoạch.
"Tôi… không biết hắn." Mộc Tịch Nhiên lặng lẽ trả lời.
"Tôi cũng không biết tên này nhưng tra hỏi thì hắn lại không chịu nói, đúng là cứng họng thật."
Nguyên Chính Quân từ từ bước đến trước mặt kẻ đó trong khi Mộc Tịch Nhiên vẫn chưa hết hoảng loạn. Rõ ràng trong kế hoạch không hề có chuyện ám sát nhưng sao bây giờ lại có người của nhà họ Lâm ở đây?
Sợ bản thân sẽ không chịu được mà khai ra, đàn em của Mộc Tịch Nhiên bèn liều mạng định giật lấy khẩu súng trên tay của người canh giữ. Cậu ta chĩa súng về phía trước bắn lung tung.
Pằng! Pằng!
Pằng!
Đến tiếng súng thứ ba thì mạng sống của tên đó đã không giữ được.
Người của Nguyên Chính Quân vì bất đắc dĩ mà bắn thẳng vào đầu của tên đó.
Mộc Tịch Nhiên như chết lặng đi, chính mắt cô lại nhìn thấy đàn em chết trước mặt mình mà không thể làm gì được.
Đến cuối cùng, đàn em của cô đã hi sinh tính mạng để bảo vệ kế hoạch cho Mộc Tịch Nhiên.
"Rõ ràng biết cướp súng sẽ chết vậy mà hắn vẫn làm, có lẽ hắn đã có ý định tự sát." Nguyên Chính Quân thở dài.
Anh vốn định thẩm vấn tên đó một lát nhưng xem ra lại khó hơn anh nghĩ. Manh mối còn chưa thấy đâu thì đã bị đứt quãng. May là Nguyên Chính Quân không hề biết đó là đàn em của Mộc Tịch Nhiên nếu không nhà họ Lâm e là sẽ gặp nguy hiểm.
Người của Nguyên Chính Quân kéo xác tên đó rời khỏi đây. Đi qua Mộc Tịch Nhiên, cô đã suýt khóc nhưng may là vẫn kìm nén được cảm xúc. Thấy Nguyên Chính Quân bước đến, Mộc Tịch Nhiên bèn nói:
"Anh sẽ đem xác tên đó đi đâu?"
"Tất nhiên là tiêu hủy rồi, dù gì thì cũng đã chết."
(…)
Tối hôm đó, sau khi Nguyên Chính Quân và những người trong nhà đã đi ngủ, Mộc Tịch Nhiên bèn thay đồ rời khỏi biệt thự Dalicat. Cô bắt taxi đi đến biệt thự của nhà họ Lâm, cô muốn nói rõ một chuyện với Lâm lão gia.
Đến phòng của Lâm lão gia, Mộc Tịch Nhiên đã trực tiếp tra hỏi ông ấy:
"Lão gia, chuyện của Tiểu Tứ là sao? Nhiệm vụ ám sát ban đầu làm gì có trong kế hoạch?"
Nghe Mộc Tịch Nhiên nói vậy, Lâm lão gia đã phần nào đoán được Tiểu Tứ - người mà ông ấy sai đi làm nhiệm vụ đã không thể quay trở về được nữa.
"Đó là nhiệm vụ mới phát sinh trong kế hoạch." Lâm lão gia bình tĩnh trả lời.
"Nhưng tại sao lại không nói trước với tôi?"
"Nếu cô không biết trước thì mọi chuyện diễn ra càng chân thực, Nguyên Chính Quân sẽ không nghi ngờ cô về điều đó."
Mộc Tịch Nhiên siết chặt hai tay, trước sự ra đi của đàn em, cô vẫn cảm thấy áy náy.
"Làm nhiệm vụ không phải ai cũng có thể thành công, nhưng nếu thất bại thì một là mất mạng hai là may mắn sống sót. Mộc Tịch Nhiên, những gì cô nên nhớ chính là cái chết hôm nay của Tiểu Tứ là đang giúp cô bảo vệ kế hoạch..."
Lâm lão gia tiến đến đặt tay lên vai của Mộc Tịch Nhiên, ông ta tiếp tục nói:
"Vì vậy nếu cô để kế hoạch thất bại, thì không chỉ có mình Tiểu Tứ chết mà chắc chắn sẽ còn nhiều người khác phải bỏ mạng."
Kể từ lúc Mộc Tịch Nhiên tiếp cận được Nguyên Chính Quân là trò chơi sống còn của cô đã được kích hoạt. Cô không còn đường lui nữa, nếu muốn sống thì phải tiếp tục tiến về phía trước.
"Trò chơi sẽ kết thúc nếu một trong hai có người thắng và kẻ thua. Mộc Tịch Nhiên, mọi chuyện đều do cô điều khiển cả đấy."