Mộc Kiều Hạ lái xe ô tô đưa Mộc Tịch Nhiên trở về Lâm gia, đứng trước cổng biệt thự, Mộc Tịch Nhiên liền cảm thấy nơi này có gì đó xa lạ. Có lẽ cô đã dần quen với việc sống ở Dalicat nhưng hiện tại quay trở về đây cô có cảm giác không quen.
Thấy Tịch Nhiên cứ đứng đực ở bên ngoài mà không bước vào, Mộc Kiều Hạ đã lên tiếng hỏi:
"Tịch Nhiên, em sao thế?"
"Không có gì, em chỉ đang nghĩ rõ ràng là em đã quay trở về nhà mình nhưng tại sao lại thấy nó xa lạ tới vậy thôi."
Mộc Kiều Hạ đoán được phần nào tâm trạng của Tịch Nhiên hiện tại. Cô đã phản bội Nguyên Chính Quân - người chưa từng một lần đối xử tệ bạc với cô, cũng là người đã khiến trái tim cô rung động. Nhưng biết sao được, mọi chuyện là do Tịch Nhiên tự quyết định, cô đã chọn con đường này thì không nên cảm thấy day dứt.
Sau đó, Mộc Kiều Hạ và Mộc Tịch Nhiên liền bước vào trong biệt thự, họ đi thẳng đến phòng của Lâm lão gia để trao trả lại chiếc USB. Lâm lão gia gặp lại Mộc Tịch Nhiên sau nhiều ngày không gặp ông ấy nhận thấy cô đã thay đổi nhiều, không chỉ ngoại hình mà trong lòng cũng thay đổi.
"Lão gia, Tịch Nhiên đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi."
Mộc Tịch Nhiên đưa chiếc USB cho Lâm lão gia, ông ấy hài lòng gật đầu rồi nhận lấy nó.
"Trong chiếc USB này là tất cả dữ liệu có liên quan đến sự nghiệp của Nguyên Chính Quân và cả kho báu."
"Tốt lắm, làm tốt lắm! Không hổ danh là vệ sĩ tài giỏi bậc nhất của Lâm gia. Bây giờ cô được hoàn toàn tự do rồi, nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, tôi cũng không muốn bó buộc cô ở lại Lâm gia làm gì cả."
Mộc Tịch Nhiên dù đã hoàn thành nhiệm vụ thành công rực rỡ nhưng nét mặt cô lại chẳng hề vui. Cô gắng mỉm cười, cúi đầu trước Lâm lão gia lần cuối rồi sẽ rời khỏi nơi này.
"Cảm ơn lão gia hơn 24 năm qua đã cưu mang Tịch Nhiên."
"Bây giờ hãy sống cuộc sống của chính cô đi, cô xứng đáng được hưởng những điều đó."
Sau khi rời khỏi đây, Mộc Tịch Nhiên cũng không biết cô sẽ đi đâu nhưng trước mắt cô vẫn muốn trở về trại trẻ mồ côi trước đây mà cô từng sống. Mộc Kiều Hạ không nỡ rời bỏ Tịch Nhiên nhưng hiện tại ngoài việc chấp nhận ra thì không thể làm được gì nữa.
"Chị Tịch Nhiên."
Mộc Tịch Nhiên định rời đi nhưng lại vô tình nghe được giọng nói thân thuộc. Cô giật mình quay đầu lại, Mộc Diên Kiệt từ phía xa chạy đến ôm chầm lấy cô.
"Tiểu Kiệt?"
"Chị cho em theo cùng để em chăm sóc cho chị có được không?"
Mộc Tịch Nhiên khẽ xoa đầu Diên Kiệt, cô mỉm cười:
"Đừng ngốc như vậy, em cần phải ở lại Lâm gia để cùng Hạ Hạ hoàn thành nốt nhiệm vụ chứ. Chị sẽ tự lo được cho bản thân mình, thỉnh thoảng chị sẽ tới thăm hai người."
"Chị hứa rồi nhé, chị phải đến thăm em và chị Kiều Hạ."
"Được, chị hứa."
Trong lúc ba chị em họ nói chuyện, ôm ấp trước khi chia tay nhau thì Lâm Thiếu Phong núp ở trong góc tường đang lặng lẽ quan sát bọn họ. Hắn biết Mộc Tịch Nhiên đã hoàn thành nhiệm vụ vì thế mới mau chóng gọi điện cho Nghiêm Mặc Tường.
"Alo, Mộc Tịch Nhiên đã trở về Lâm gia rồi hình như cô ta có đưa một chiếc USB cho ba tôi thì phải."
Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng nói hùng hồn giống như vớ phải vàng:
[Được lắm, ngày mai sẽ có việc làm cho cậu cứ ở đó chờ lệnh đi.]
"Nhưng tôi cần phải làm gì…"
Tút.
"Ơ… này, tôi còn chưa nói xong mà."
Lâm Thiếu Phong còn chưa hỏi xong thì Nghiêm Mặc Tường đã vội cúp máy. Hắn nghĩ chắc hẳn ngày mai sẽ có chuyện thú vị xảy ra vì thế vô cùng trông chờ.
…
Nhà hàng Heliza.
Nguyên Chính Quân ngồi chờ ở nhà hàng đã hơn hai tiếng đồng hồ, sắc mặt anh lúc này không được tốt cho lắm, nó khác hẳn so với lúc ban đầu anh tới đây. Mộc Tịch Nhiên không đến, không những thế anh gọi điện cô cũng chẳng nghe máy. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại biệt tăm một cách bất ngờ đến vậy.
"Thưa quý khách, nhà hàng của chúng tôi đã đến giờ đóng cửa rồi."
Chủ nhà hàng đi đến nói với anh, nhìn qua thì trong nhà hàng này chỉ còn có mình Nguyên Chính Quân anh thôi. Nguyên Chính Quân xem đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã hơn chín giờ tối.
Không còn cách nào khác Nguyên Chính Quân đành phải đứng lên ra về. Anh cầm theo hộp nhẫn bước ra ngoài, trong đầu có rất nhiều câu hỏi đang muốn hỏi Mộc Tịch Nhiên. Anh lo sợ cô đã xảy ra chuyện gì không hay vì thế đã phi xe một mạch trở về Dalicat.
Lúc này Dalicat không có một bóng người, Nguyên Chính Quân đi lẩn vào trong bóng tối, anh đưa tay mở cửa phòng của Mộc Tịch Nhiên.
"Tịch Nhiên?"
Phòng của cô cũng không có ai, Nguyên Chính Quân thấy kỳ lạ liền bước vào. Anh đụng phải bàn trang điểm của cô, một tờ giấy trên mặt bàn bất chợt rơi xuống.
Nguyên Chính Quân cúi người nhặt tờ giấy, anh đọc những dòng chữ trên đó nhờ ánh sáng của đèn ngủ.
Trên tờ giấy có viết:
/Chính Quân, em xin lỗi anh. Thực ra lý do em đến với anh từ ban đầu là tiếp cận anh với mục đích xấu, cuộc gặp gỡ của hai chúng ta tưởng chừng như vô tình ấy thực chất đã được sắp đặt từ trước. Em xin lỗi vì đã lừa dối anh nhưng những ngày tháng ở bên cạnh anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, điều đó là sự thật. Còn việc em đang mang thai thật ra chỉ là giả thôi, que thử thai hiện hai vạch đỏ là do bị hỏng, vì em không nỡ nói ra sự thật cho anh biết nên mới quyết định giấu anh. Em xin lỗi, em không thể ở bên cạnh anh như lời hứa trước đây được. Em đã phản bội anh nên không cầu xin tha thứ, em chỉ mong sao anh có thể sống vui vẻ hạnh phúc mà không có em ở bên cạnh. Xin lỗi vì đã thất hứa./
- Mộc Tịch Nhiên -
Đọc xong bức thư mà Mộc Tịch Nhiên để lại Nguyên Chính Quân cảm giác như trái tim mình đang dần rỉ máu. Anh không tin những gì đang diễn ra là sự thật, có lẽ chỉ là anh gặp ảo giác. Nguyên Chính Quân run rẩy giơ hai tay đấm thẳng vào đầu, anh không muốn gặp ảo giác nữa nhưng sự thật lại khiến anh càng đau đớn hơn. Bức thư từ trên tay anh rơi xuống đất, Nguyên Chính Quân đã bị Mộc Tịch Nhiên phản bội một cách đau đớn ngay trong chính cái ngày anh định cầu hôn cô.
"Khốn kiếp!"
Nguyên Chính Quân đặt tay lên trên ngực trái của mình, anh không thể thở được, giống như trái tim ấy đang bị bàn tay của Mộc Tịch Nhiên bóp chặt lấy. Cô đến bên cạnh anh, khiến cho anh cảm nhận được tình yêu nồng cháy nhưng khi cô ra đi lại để lại cho anh nỗi đau cùng cực không thể diễn tả thành lời.
"Tại sao lại phản bội tôi? Tại sao chứ?"
Nguyên Chính Quân bỗng gằn giọng hét lớn nhưng cả biệt thự Dalicat cũng chẳng ai nghe được sự đau khổ của anh. Nơi này chỉ còn có mình anh, cô đơn lạc lõng giống như tâm trạng anh bây giờ.
"Mộc Tịch Nhiên, sao cô dám phản bội tôi, sao cô dám? Đáng chết, đáng chết, thật đáng chết!"
Choang!!!
Nguyên Chính Quân tức giận đến phát điên, anh điên cuồng đập vỡ tất cả đồ đạc có trong phòng của Mộc Tịch Nhiên. Anh không muốn nhìn thấy nó, anh không muốn nhìn thấy những gì có liên quan đến cô.
Thoáng chốc, tất cả mọi thứ trong căn phòng đã bị Nguyên Chính Quân phá hỏng. Hai mắt anh đỏ ngầu, sự phản bội của chính người phụ nữ mình yêu thương đã khiến anh thành ra như vậy.
Nguyên Chính Quân hằm hằm nhìn chiếc váy trắng mà trước đó anh đã chuẩn bị cho cô, anh muốn cô mặc nó để cho anh ngắm nhưng giờ nó lại nằm trong cái góc tường ấy. Nguyên Chính Quân chẳng nói chẳng rằng, anh bước đến tự tay xé rách chiếc váy.
"Mộc Tịch Nhiên, sao cô dám làm điều đó với tôi? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, đáng chết, đồ đáng chết…"
Tiếng xé váy vang lên khắp căn phòng như xé tan sự yên lặng đáng sợ.
Nguyên Chính Quân vừa điên cuồng xé nát chiếc váy vừa đay nghiến nói những lời khó nghe về Mộc Tịch Nhiên. Bây giờ anh vô cùng hận cô, hận cô vì đã khiến trái tim anh tan nát. Tình yêu mà Nguyên Chính Quân dành cho cô lại không thể níu giữ trái tim cô, anh cho cô cơ hội nhưng cuối cùng cô lại chọn cách phản bội anh.
Sáng hôm sau.
Sau một đêm với bao nhiêu chuyện xảy ra, Nguyên Chính Quân ngồi trong căn phòng với đống đồ đạc bị ném lung tung dưới đất cứ như người mất hồn. Anh đã khóc vì Mộc Tịch Nhiên, đã tức giận vì Mộc Tịch Nhiên cùng đã đau lòng vì Mộc Tịch Nhiên.
Ở bên ngoài, Nguyên Chính Quang trở về trong tâm trạng hớn hở vô cùng. Cậu ta cứ nghĩ đêm hôm qua anh trai mình và Mộc Tịch Nhiên đã có một đêm nồng cháy vì vậy điều đầu tiên cậu ta làm đó chính là bước vào nhà và gọi to:
"Nguyên Chính Quân, đêm hôm qua của anh và chị dâu tương lai thế nào, có giống như lần trước không?"
Đáp lại câu hỏi của Nguyên Chính Quang là một sự im lặng đến bất thường. Cậu ta nghĩ có lẽ giờ này hai người họ chưa dậy vì thế đã lén lút bước đến phòng của Mộc Tịch Nhiên.
"Hì hì, chắc hai người đang ở trong này chứ gì?"
Nguyên Chính Quang nắm lấy tay nắm cửa rồi mở toang cánh cửa ra.
"Ta đa, bất ngờ chưa?"
Nụ cười trên môi của Nguyên Chính Quang chợt tắt khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng bên trong căn phòng. Nguyên Chính Quân ngồi một mình dưới đất với gương mặt thất thần, đồ đạc thì vỡ tan tành không những thế còn có một chiếc váy bị xé rách vứt bừa bộn dưới đất, đây mà là cảnh tượng của một đêm tình sao? Nhìn nó giống như vừa có trận chiến kinh hoàng xảy ra ở đây thì đúng hơn.
"Anh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại ngồi đây? Mộc Tịch Nhiên đâu?"
Nguyên Chính Quân không trả lời Nguyên Chính Quang, cậu ta thấy vậy định bước đến nhưng lại để ý có một tờ giấy đã bị vò lại. Nguyên Chính Quang mở nó ra đọc thử, những thứ viết trên đó khiến cậu ta vô cùng bất ngờ, sắc mặt biến đổi theo chiều hướng tiêu cực.
Đúng lúc ấy, Jazlet hấp tấp từ bên ngoài biệt thự chạy vào. Anh ta đang có việc rất rất quan trọng muốn báo cáo nhưng không biết ông chủ của mình hiện đang ở đâu. Thấy cửa phòng của Mộc Tịch Nhiên đang mở ra, anh ta đã chạy thẳng vào đó.
"Xảy ra chuyện lớn rồi ông chủ Nguyên, mọi dữ liệu tất cả các tiệm vàng đã biến mất trong cùng một đêm. Giá vàng đang sụt giảm, các nguồn mỏ vàng cũng ngừng cung cấp, cứ như thế này chúng ta sẽ mất tất cả mất."