Sau khi Mộc Tịch Nhiên đem đồ lên trên nhà thì cùng Mộc Kiều Hạ, Mộc Diên Kiệt bắt tay vào thu xếp dọn dẹp. Trong lúc ba người lớn bận bịu tối mắt tối mũi thì Tiểu Hạ Nhu lại ngồi trên ghế, vừa ôm gấu bông vừa xem ảnh ai đó. Thấy con bé có vẻ rất vui khi nhìn vào tấm ảnh, Mộc Kiều Hạ bèn đi đến hỏi:
"Tiểu Nhu, cháu đang xem cái gì đấy?"
Tiểu Hạ Nhu hí hửng quay tấm ảnh lại, người trong bức ảnh lúc đó cũng đập thẳng vào mắt của Mộc Kiều Hạ.
"Cháu đang xem hình ba cháu."
Lúc đó Mộc Diên Kiệt cũng nghe thấy câu nói ấy. Cả hai người họ đều đứng chựng người lại lúc lâu, gương mặt tái sắc đến bất thường. Sao con bé lại biết ảnh ba mình chứ? Chẳng lẽ là do Mộc Tịch Nhiên cho con bé biết.
Mộc Tịch Nhiên vừa từ phòng ngủ bước ra ngoài, thấy chị em Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt nhìn mình với ánh mắt kì lạ liền hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Lúc này, Mộc Kiều Hạ đột nhiên bỏ cây lau nhà xuống, chạy đến kéo Mộc Tịch Nhiên ra bên ngoài. Cô ấy vội hỏi cô:
"Tịch Nhiên, em cho Tiểu Nhu biết Nguyên Chính Quân là ba nó sao?"
Thì ra là chuyện này.
Mộc Tịch Nhiên chợt thở dài, thực ra cô đã muốn giấu Hạ Nhu về ba nó nhưng cô lại nghĩ con của mình nên biết mặt ba. Trong trường hợp nếu cô bị anh bắt được thì anh cũng sẽ không làm hại đến Tiểu Nhu vì biết nó là con gái của mình. Mộc Tịch Nhiên chỉ muốn bảo vệ Tiểu Nhu, dù cách bảo vệ này sẽ khiến cô sớm bị phát hiện hơn.
"Sớm muộn gì con bé cũng sẽ biết ba nó là ai, em chỉ muốn con bé có hi vọng về ba nó thôi."
"Nhưng em làm vậy không phải sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm à?"
"Em biết nhưng con gái em vẫn là trên hết. Anh ấy sẽ không làm hại đến Tiểu Nhu vì nó là con anh ấy mà."
…
Vài ngày sau.
Đã bảy ngày trôi qua kể từ lúc Mộc Tịch Nhiên cùng con gái về nước.
Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ thế mà êm đềm trôi qua nhưng mọi thứ lại không hề giống như mong đợi.
Ngày hôm đó, trong lúc Mộc Tịch Nhiên đang đi theo dõi đám người của Nghiêm Mặc Tường thì không may gặp chút rắc rối. Cô đã vô cùng cẩn thận để không bị phát hiện nhưng cuối cùng vẫn bị tóm được.
Người của Nghiêm Mặc Tường bao vây cô tứ phía, bọn họ sớm đã phát hiện ra là có người theo dõi vì thế đã dụ cô vào bẫy. Mộc Tịch Nhiên đứng ở giữa chỉ biết ra chiêu phòng vệ, cô không còn đường chạy thoát cũng không biết có thể thoát được hay không.
Từ trong xe ô tô, Nghiêm Mặc Tường bước ra với một bên mặt đã bị bỏng. Sau bốn năm, ông ta cũng đã già hơn rất nhiều nhưng nhìn tướng tá thì trông có vẻ vẫn còn rất khỏe. Nghiêm Mặc Tường nhận ra Mộc Tịch Nhiên, cho dù cô có cắt tóc ngắn đi thì ông ta vẫn nhận ra cô.
"Mộc Tịch Nhiên, dành cả bốn năm để theo dõi chúng tôi có mệt không?"
Thì ra trong bốn năm sống ở Balec, việc cô vẫn ngầm theo dõi bọn người này đã bị phát hiện. Nghiêm Mặc Tường nghĩ lý do cô theo dõi hắn là lệnh của Nguyên Chính Quân vì thế tiếp tục nói với cô:
"Xem ra Nguyên Chính Quân rất tin tưởng cô khi để cô bám theo chúng tôi nhỉ? Chắc cậu ta cũng đã sớm phát hiện vụ cháy của bốn năm trước không đủ để giết chúng tôi đúng chứ?"
"Nghiêm Mặc Tường ông là kẻ đã hại chết Lâm lão gia có phải không?" Mộc Tịch Nhiên bỗng lớn tiếng hỏi.
Lâm lão gia cũng đã chết được bốn năm rồi, nhưng hôm nay Mộc Tịch Nhiên mới có cơ hội tiếp cận được kẻ đã hại chết ông ấy. Nghe cô hỏi vậy, Nghiêm Mặc Tường bỗng cười phá lên:
"Hahaha, đúng là một con chó ngoan. Mộc Tịch Nhiên, cô có hai người chủ, hết lòng vì chủ nhân không biết chủ nhân của cô có yêu thương cô không nhỉ?"
Mộc Tịch Nhiên tỏ vẻ không hiểu ý của Nghiêm Mặc Tường, cô chỉ thấy ông ta thật giống một kẻ điên.
"Để xem thử sau khi cô bị bắt thì Nguyên Chính Quân có tới cứu cô không nhé?"
Nghiêm Mặc Tường vừa dứt lời đám đàn em của ông ta đã lao vào tấn công Mộc Tịch Nhiên. Cô xoay người vung chân đạp một tên lùi về đằng sau kéo thêm vài tên khác cũng bị ngã. Sau đó Mộc Tịch Nhiên đánh tay đôi với bọn chúng nhưng sự dẻo dai của cô không còn được như bốn năm trước.
Trong lúc nhìn Mộc Tịch Nhiên một thân một mình cân toàn bộ đám đàn ông kia, Nghiêm Mặc Tường đứng một chỗ rút một khẩu súng trong người ra. Ông ta giơ súng nhắm chuẩn hai chân của cô rồi bóp cò.
Pằng! Pằng!
Hai viên đạn sượt qua cổ chân của Mộc Tịch Nhiên khiến cô lập tức ngã khuỵu xuống mặt đất. Ngay khi cô vừa rơi vào thế yếu, bọn người kia liền nhân cơ hội chạy đến tóm cô.
Mộc Tịch Nhiên bị bọn chúng đánh ngất sau đó vác lên xe đưa đi. Có thể coi hôm nay là ngày xui xẻo đối với cô vì trong bốn năm theo dõi cô chưa từng bị phát hiện nhưng chỉ chút lơ là cảnh giác cô đã bị tóm ngay lập tức.
Tiểu Hạ Nhu vẫn đang đợi mẹ nó ở nhà, Mộc Kiều Hạ giúp cô trông con bé nhưng cô ấy hoàn toàn không biết Mộc Tịch Nhiên đã xảy ra chuyện xấu gì. Mộc Tịch Nhiên sợ rằng mình sẽ chết dưới tay Nghiêm Mặc Tường và người của ông ta, cô còn nhiều chuyện chưa làm vì thế không thể chết.
Mộc Tịch Nhiên bị đưa đến một căn nhà bỏ hoang không có người ở. Trong lúc cô bất tỉnh, bọn chúng đã đánh đập cô chỉ để tạo vết thương trên người của cô rồi quay video gửi cho Nguyên Chính Quân. Nghiêm Mặc Tường muốn trả thù anh vì chuyện bốn năm trước nên khi bắt được người phụ nữ anh yêu nhất, ông ta đã lợi dụng Mộc Tịch Nhiên.
Rào!
Đám người đó hất nước lên mặt của Tịch Nhiên để cô tỉnh dậy.
Mộc Tịch Nhiên từ từ mở hai mắt ra, trước mắt cô là một đám đàn ông và một máy quay video. Cô không biết chúng tính làm gì nhưng có vẻ sẽ là chuyện xấu.
Nghiêm Mặc Tường bước đến nắm lấy tóc của cô dựng ngược lên, ông ta nhe răng nói:
"Dậy rồi à? Cô có muốn biết Nguyên Chính Quân thực sự muốn cứu cô không?"
"Anh ấy sẽ không đến đây cứu tôi đâu, cho dù ông có giết tôi thì anh ấy cũng sẽ không đến."
"Ồ… sao cô chắc chắn được điều đó?"
"Bởi vì tôi đã phản bội anh ấy, bây giờ thay vì lo lắng anh ấy còn hận tôi hơn cả các người."
Những lời Mộc Tịch Nhiên nói ra đều là đúng sự thật nhưng Nghiêm Mặc Tường lại không tin. Ông ta nghĩ cô chỉ đang nói dối để Nguyên Chính Quân được thoát nên ông ta đã không tin tưởng cô, thậm chí vẫn tiếp tục cho người tiến hành quay video.
"Mộc Tịch Nhiên, đừng phí lời nói dối nữa, cô nghĩ cô làm vậy thì tôi sẽ tha cho cô sao? Nếu Nguyên Chính Quân không đến cứu cô thì tôi cũng sẽ giết cô."
Sau đó tự dưng có hàng loạt bóng đèn sáng được bật lên, chiếu thẳng vào mắt của Mộc Tịch Nhiên. Bọn chúng bấm máy quay lại cảnh tượng Mộc Tịch Nhiên bị thương tích đầy mình để gửi cho Nguyên Chính Quân. Chắc bọn chúng cũng không biết bốn năm nay anh đã không gặp Mộc Tịch Nhiên, cho người tìm cô nhưng lại bặt vô âm tín thế mà bọn chúng lại nghĩ anh có liên quan đến việc Mộc Tịch Nhiên theo dõi chúng.
Biệt thự Dalicat.
Lúc này, Nguyên Chính Quân đang xử lý công việc trên máy tính thì đột nhiên nhận được một tin nhắn từ tài khoản lạ. Anh nhấp chuột vào xem thử, đoạn video quay cảnh Mộc Tịch Nhiên khiến anh bất ngờ. Lông mày anh khẽ nhếch lên, chăm chú quan sát đoạn video để xác nhận xem đó có phải Mộc Tịch Nhiên thật hay không.
Không ngờ sau bốn năm không gặp hôm nay lại thấy cô trong tình trạng này. Nguyên Chính Quân không biết người gửi video có mục đích gì nhưng trong video anh có thể cảm nhận được sự đau đớn của Mộc Tịch Nhiên, thậm chí còn thấy nhói lòng nữa.
[Nguyên Chính Quân, nếu muốn cứu Mộc Tịch Nhiên thì đến địa chỉ này, còn nếu không cô ta sẽ chết.]
Nguyên Chính Quân lạnh lùng nhìn dòng tin nhắn được gửi kèm theo đoạn video. Người gửi dùng nick ảo vì thế Nguyên Chính Quân không thể nhận diện được kẻ đang cố tình giăng bẫy mình là ai.
Dù lời đe dọa đã nói rõ nhưng Nguyên Chính Quân lại thờ ơ đến đáng sợ. Dựa vào đâu mà anh lại phải đi cứu một người mà anh đang đem lòng hận suốt bốn năm qua.
"Nực cười…"
Nguyên Chính Quân đứng dậy rời khỏi phòng, anh bước vào phòng làm việc để không bận tâm đến đoạn video cũng như sống chết của Mộc Tịch Nhiên.
Lúc đó bên ngoài tự dưng có ai đó đẩy cửa bước vào, Nguyên Chính Quân liếc mắt lên nhìn rồi lại cúi xuống xem tài liệu.
"Ông chủ Nguyên, anh lại làm việc sao? Không nhớ em à?"
Người bước vào là một cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm, cô ta thoải mái bước đến ngồi vào lòng Nguyên Chính Quân. Nhưng có một điều kì lạ là anh lại để yên cho cô ta làm thế.
"Không thấy tôi đang bận sao?"
Trước sự tức giận của Nguyên Chính Quân, cô gái đó thậm chí còn bạo gan hơn. Cô ta cọ xát hai bầu ngực tròn đầy của mình vào người anh, đôi môi khẽ cong lên:
"Anh đưa người ta về đây mà không làm gì sao? Đáng ghét, anh nói em rất hợp mắt nhìn anh mà."
Nguyên Chính Quân cúi người nhìn cô gái đang quậy phá trong lòng mình, đúng là anh đã đưa cô ta về đây chỉ vì cô ta có nét giống Mộc Tịch Nhiên. Nhưng bây giờ anh lại thấy không giống nữa, anh cau mày nói:
"Cô không giống cô ấy."
Cô gái trong lòng anh bỗng tỏ ra ngây ngô không hiểu anh nói gì.
"Cô ấy là ai?"
"Cút ra ngoài đi, đừng để tôi phải đuổi cô đi."
Thấy anh tự dưng đuổi mình đi, cô gái kia liền giận dỗi ngồi thẳng dậy. Cô ta ôm lấy anh, cọ người vào anh giống như một chú mèo con.
"Đừng giận mà, em sẽ thay thế cô ấy để lấy lòng anh."
Nguyên Chính Quân siết chặt lấy cổ tay của người phụ nữ đó, anh trừng mắt nhìn cô ta sau đó thẳng tay hất cô ta ngã xuống đất.
"Không ai có thể thay thế được cô ấy, cô chẳng là cái thá gì mà đòi thay thế cô ấy cả. Cút, mau cút ra ngoài cho tôi, cút ra khỏi Dalicat ngay lập tức."
Thấy Nguyên Chính Quân nổi giận, cô gái kia liền vội vã bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Vì cô ta biết một khi Nguyên Chính Quân đã nổi giận thì có thể ra tay lấy mạng cô ta.
Bốn năm rồi nhưng Nguyên Chính Quân vẫn chưa quên được Mộc Tịch Nhiên.
Tình yêu anh dành cho cô quá sâu đậm nhưng mối thù hận anh dành cho cô lại càng sâu đậm hơn thế.