Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 59: Tôi Cho Em Cơ Hội Nhưng Em Vẫn Phản Bội Tôi.



Thật ra những gì đang xảy ra trong căn phòng ấy lại không giống những gì Mộc Tịch Nhiên nghĩ. Vì cô nghĩ rằng Nguyên Chính Quân đang làm tình với cô gái kia nên mới cảm thấy đau đớn, trái tim như bị anh bóp nát nhưng thực chất lại không phải vậy.

Trong căn phòng tưởng chừng đang tràn ngập trong hương vị tình dục đầy hoan ái, Nguyên Chính Quân lại ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa với bộ quần áo vẫn chỉn chu trên người, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá đang hút dở. Còn cô gái kia thì ngồi trên giường, quần áo cũng chưa cởi ra nhưng miệng thì liên tục rên rỉ giống như đang làm tình cùng với Nguyên Chính Quân. Cô ta vừa rên vừa xị mặt khó chịu, Nguyên Chính Quân không động đến cô ta vậy mà lại bắt cô ta rên rỉ. Nếu không có hứng thì ai mà rên cho nổi, cô ta bỗng dưng bước đến trước mặt Nguyên Chính Quân, sưng sỉa nói:

"Ông chủ Nguyên, anh không có động vào em mà bắt em rên như vậy không phải là quá đáng sao?"

Nguyên Chính Quân đưa điếu thuốc lá lên miệng, khói từ miệng anh bắt đầu bay ra nghi ngút khiến cô gái kia phải đưa tay ra che mũi. Anh liếc mắt nhìn cô ta một lượt sau đó bảo với cô ta rằng:

"Không phải đó là công việc hàng ngày của cô sao? Mau lên trên giường nằm rồi rên tiếp đi, tôi sẽ trả thêm tiền cho cô."

Cô gái kia vẫn không chịu lên giường làm cái việc mà người ngoài nhìn vào tưởng cô ta bị điên ấy. Cô ta kéo trễ áo xuống bước đến ngồi vào lòng anh, cô ta cọ ngực vào người anh để lấy hứng.

"Ông chủ Nguyên, anh muốn em rên rỉ thì ít nhất anh cũng phải động vào em chứ?"

Nguyên Chính Quân tỏ vẻ chán ghét ra mặt, anh đẩy cô ta ra sau đó đứng dậy.

"Nhìn cô tôi đã thấy phát chán rồi, nếu không muốn chết thì mau làm đi."

Cô gái kia sợ quá bèn bò lên giường nghiến răng nghiến lợi mà làm theo ý anh. Nguyên Chính Quân rất muốn biết tâm trạng của Mộc Tịch Nhiên lúc này, liệu cô có đang đau khổ giống như anh nghĩ hay không?

Nguyên Chính Quân áp tai vào cánh cửa, ngoài tiếng rên rỉ mà anh nghe được từ trong phòng ra còn có tiếng khóc nghe thật xót xa ở bên ngoài nữa. Anh nhận ra đó là giọng của Mộc Tịch Nhiên, đúng như anh nghĩ, cô đã đau khổ tới mức òa khóc nhưng tại sao anh trong tâm anh lại chẳng thoải mái, chỉ thấy trái tim khẽ nhói đau.

Một lát sau, Nguyên Chính Quân quyết định sẽ ra ngoài. Cô gái bị anh bắt trên giường tự rên rỉ, vì sợ anh nên đã rên đến mức khàn cả tiếng nhưng anh lại lạnh lùng nói với cô ta:

"Cô nằm im trong đây, không được ra ngoài cùng với tôi."

Cô gái đó bèn nhảy dựng lên như mèo xù lông, cô ta cau có:

"Anh đã không động đến em thì thôi giờ lại muốn em ở lại đây sao?"

Nguyên Chính Quân rút trong ví ra một số tiền rồi ném xuống mặt giường.

"Đây là điều cô muốn chứ gì? Cầm lấy rồi ngoan ngoãn ở lại trong này cho tôi."

Cô gái kia dù không muốn nhưng nhìn thấy tiền là mắt cô ta lại sáng rực lên. Cũng phải thôi, trên đời này chẳng có ai chê tiền cả, ngay cả một người đã giàu có như Nguyên Chính Quân cũng quý tiền tài, danh vọng hơn cả sinh mạng mình.

Nguyên Chính Quân mở cửa bước ra ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa Mộc Tịch Nhiên liền vội vàng lau hết nước mắt rồi đứng dậy. Dù cô có muốn che giấu việc mình đã khóc thì cũng chẳng giấu được anh bởi cô khóc to như vậy, anh ở trong phòng còn nghe thấy nữa là.

Mộc Tịch Nhiên cúi đầu đến trước Nguyên Chính Quân và không nói gì, anh để ý hai tay cô đang siết chặt vào nhau như đang cố kìm nén cảm xúc hoặc là kìm nén không để bản thân phải khóc như một con ngốc nữa. Nguyên Chính Quân giả vờ không để ý rồi thong thả rời đi. Mộc Tịch Nhiên thấy vậy liền đi theo anh, nhưng lúc đi qua cánh cửa phòng đang mở cô đã không giấu nổi tò mò mà nhìn vào trong. Cô thấy cô gái kia đang hí hửng ngồi trên giường đếm tiền, quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, nhìn chẳng giống như đã bị Nguyên Chính Quân hành hạ. Cô có chút hoang mang không biết Nguyên Chính Quân có thực sự lên giường cùng cô gái đó không, cô muốn biết sự thật vì thế đã chạy đến hỏi Nguyên Chính Quân.

"Nguyên Chính Quân!"



Nguyên Chính Quân đang định mở cửa xe ô tô thì thấy Mộc Tịch Nhiên gọi tên mình. Anh chuyển sang nét mặt lạnh lùng, quay lại nhìn cô:

"Ai cho phép em gọi cả họ và tên của ông chủ như vậy?"

Mộc Tịch Nhiên ấm ức nhìn anh, hai mắt long lanh đẫm lệ hỏi:

"Anh và cô gái kia… chưa lên giường với nhau có phải không?"

Nguyên Chính Quân nhìn biểu cảm đó của cô có chút chạnh lòng nhưng vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo, anh nhếch miệng cười:

"Ai nói với em là tôi chưa lên giường cùng cô ta? Cô ta rên to như vậy tôi nghĩ là em cũng nghe thấy mà đúng chứ?"

"Nguyên Chính Quân, sao anh lại làm vậy? Có bao nhiêu cách để trả thù em, tại sao anh lại chọn cách này?"

Mộc Tịch Nhiên đã hi vọng rằng câu trả lời của Nguyên Chính Quân sẽ giống như những gì cô mong muốn, thế nhưng anh lại không ngần ngại thừa nhận giữa anh và cô gái kia đã xảy ra quan hệ.

"Tôi muốn trả thù em bằng cách nào đó là việc của tôi. Em nghĩ bản thân em có tư cách để ra lệnh cho tôi phải trả thù em theo cách này, cách kia sao?"

"Nguyên Chính Quân, lẽ nào… anh không thể cho em cơ hội nữa ư?" Mộc Tịch Nhiên khẽ hỏi.

Nguyên Chính Quân hằm hằm nhìn cô, sau đó liền cất bước đi đến trước mặt cô. Ánh mắt anh vẫn sắc lạnh như vậy, đến cả hơi thở của anh cũng khiến Mộc Tịch Nhiên cảm thấy lạnh người. Cô định lùi lại đằng sau nhưng bàn tay to lớn của anh đã mau chóng chộp lấy eo cô, đẩy cô về đằng trước. Nguyên Chính Quân một tay siết chặt eo, tay còn lại túm lấy tóc của cô ở phía sau gáy, anh gằn giọng nói từng chữ một như ép cô ghi nhớ những lời mà anh đang nói:

"Tôi đã cho em cơ hội nhưng em vẫn chọn cách phản bội tôi. Kẻ phản bội tôi sẽ không bao giờ được tha thứ, kể cả người đó có là em, Mộc Tịch Nhiên."

Mộc Tịch Nhiên sợ hãi nhìn Nguyên Chính Quân, đối với anh sự phản bội của cô bốn năm trước cũng giống như nỗi ám ảnh hồi nhỏ của anh vậy, vừa khiến anh day dứt vừa khiến anh không thể nào quên.

Sau đó, Nguyên Chính Quân liền buông tay ra, quay trở lại xe mở cửa ngồi vào trong. Anh đóng rầm cửa lại, giận dữ ra lệnh cho Jazlet:

"Jazlet, lái xe về đi."

Jazlet thấy Mộc Tịch Nhiên vẫn chưa lên xe nhưng Nguyên Chính Quân đã bảo anh ta lái xe đi vì thế có chút chần chừ. Anh ta ngó nhìn Mộc Tịch Nhiên đang đứng thẫn thờ ngoài kia rồi nói:

"Ông chủ Nguyên, còn cô Mộc thì sao? Cô ấy vẫn chưa…"

"Kệ cô ấy! Tôi bảo cậu lái xe về thì lái đi."

"V… vâng."

Brừm…

Xe ô tô của Nguyên Chính Quân cứ như thế rời đi, bỏ mặc Mộc Tịch Nhiên ở trước cửa quán rượu. Cô là do anh đem tới đây vậy mà lúc về lại nỡ bỏ cô ở nơi này.

Mộc Tịch Nhiên lết từng bước ra ngoài đường, cô muốn bắt taxi nhưng chợt nhớ bản thân không có tiền trong người. Cứ như thế, Mộc Tịch Nhiên đành phải đi bộ về Dalicat một quãng đường xa.



Nếu thời gian quay trở lại, Mộc Tịch Nhiên không phải là vệ sĩ của Lâm gia, không phải người của Lâm gia liệu cô có thể gặp gỡ một người cao cao tại thượng như Nguyên Chính Quân không? Số phận của hai người cứ như đã được sắp đặt trước vậy, nếu Mộc Tịch Nhiên không tiếp cận Nguyên Chính Quân để lợi dụng anh và Nguyên Chính Quân không tiếp cận cô để lợi dụng cô thì có lẽ mãi mãi hai người họ cũng chẳng thể thành đôi.

Nguyên Chính Quân đã bỏ qua chuyện cô là một công cụ lợi dụng mà biến cô trở thành người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này, nhưng Mộc Tịch Nhiên thay vì nắm bắt lấy cô lại chọn cách phản bội anh. Mộc Tịch Nhiên đã tự cướp mất hạnh phúc của mình, mọi thứ bây giờ cô đang phải chịu đựng đều đến từ sự phản bội bốn năm trước.

Ầm…

Lúc đó, trời bỗng dưng lại đổ mưa.

Ban đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ nhưng chỉ vài giây sau cả bầu trời đã ngập trong biển nước.

Mộc Tịch Nhiên không có ý định tìm chỗ trú, cô cứ đứng giữa trời mưa và ngửa mặt lên trời. Cô làm vậy vì muốn quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra vào hôm nay, cô mong nước mưa sẽ giúp cô gột rửa những điều ấy.

Trời mưa càng lúc càng to, ngoài đường xe cộ đi lại cũng ít dần. Mộc Tịch Nhiên thẫn thờ đi trên vỉa hè, cả người cô đã ướt nhẹp trong làn mưa lạnh. Ông trời cứ như đang khóc thay cho cô vậy bởi tâm trạng cô lúc này cô cũng rất muốn khóc.

Khoảng một tiếng sau thì Mộc Tịch Nhiên về đến Dalicat, mưa vẫn chưa ngừng rơi nhưng cả người cô đã hoàn toàn kiệt sức rồi. Mộc Tịch Nhiên vào đến cửa, Hạ Tử Linh đang ngồi ngoài phòng khách thì được phen hết hồn vì bộ dạng ướt từ đầu đến chân của Mộc Tịch Nhiên.

"Trời đất ơi! Này, Mộc Tịch Nhiên. Cô đi tắm mưa đấy à?"

Mộc Tịch Nhiên không để ý đến câu hỏi của Hạ Tử Linh mà từ từ đi lên trên tầng. Nước trên người cô nhỏ xuống ướt hết sàn nhà nhưng Mộc Tịch Nhiên cũng không quan tâm, cô cứ như người mất hồn vậy.

Nguyên Chính Quang gặp Mộc Tịch Nhiên ở trên tầng hai, cậu ta đang đi cùng Tiểu Điệp thì nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên xuất hiện với bộ dạng ướt nhẹp. Tiểu Điệp vội vã chạy đến hỏi han:

"Chị Tịch Nhiên, sao chị lại để người ướt thế này?"

Mộc Tịch Nhiên không trả lời, cứ lững thững bước đi thế thôi. Tiểu Điệp không nỡ để Tịch Nhiên đi một mình nên đã đi cùng cô. Nguyên Chính Quang thấy bộ dạng thảm hại đó của Tịch Nhiên, trong lòng có chút thương hại. Cậu ta gõ cửa bước vào phòng làm việc của Nguyên Chính Quân, thấy anh đang chăm chú gõ máy tính liền nói:

"Nguyên Chính Quân, anh bỏ mặc Mộc Tịch Nhiên ở bên ngoài sao?"

"Cô ấy chưa về à?" Nguyên Chính Quân tiện miệng hỏi.

Nguyên Chính Quang ngồi xuống ghế sofa, gác chân lên bàn rồi đáp:

"Về rồi nhưng mà cả người ướt nhẹp. Bên ngoài trời mưa như vậy chắc là dầm mưa rồi."

Lúc này Nguyên Chính Quân mới để ý bên ngoài cửa sổ, vì mải làm việc quá nên anh không biết trời lại mưa to đến vậy.

"Ai bảo cô ấy không bắt taxi."

"Cô ấy làm gì có tiền, chắc là đi bộ về mới thành ra như vậy."

Nguyên Chính Quân bỏ mặc Tịch Nhiên, nghĩ rằng cô sẽ bắt taxi về nhà nhưng lại quên mất cô không có tiền. Có phải anh đã quá nhẫn tâm rồi không?