Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 61: Lời Đề Nghị.



Nghe anh nói rằng bản thân không xảy ra bất cứ quan hệ gì với cô gái ở quán rượu kia trong lòng Mộc Tịch Nhiên bỗng cảm thấy vui hẳn. Cô đã vì chuyện đó mà khóc, vì chuyện đó mà đau khổ đến tột cùng. Nhưng sự thật là giữa anh và cô gái đó không có gì cả, thật may mắn!

Mộc Tịch Nhiên đã có thể an tâm nhắm mắt đi ngủ, cô nằm gọn trong lòng anh ngủ một cách ngon lành nhưng gương mặt của Nguyên Chính Quân lại trở nên lạnh lùng như trước. Anh dường như vẫn chưa hết hận cô và chút dịu dàng này có thể nói là miễn cưỡng mà thành.

Đợi đến khi Mộc Tịch Nhiên ngủ say, Nguyên Chính Quân mới đứng dậy rời đi. Anh ra ngoài hút một điếu thuốc lá để tâm trạng thoải mái hơn nhưng mọi thứ cứ khiến đầu anh rối loạn hết cả lên. Nguyên Chính Quân đang nghĩ có nên tha thứ cho Mộc Tịch Nhiên và cùng cô bắt đầu lại hay không? Anh không nghĩ bản thân đã hết hận cô và có thể làm được điều đó.



Ngày hôm sau.

Từ lúc bị đuổi khỏi Dalicat, Ngọc Miên quay trở lại quán bar trước đây mình từng làm việc nhưng lại bị những "đồng nghiệp" chửi rủa và đánh đập. Cũng vì cái bản tính cao ngạo của Ngọc Miên nên ai nhìn cũng thấy ghét.

"Á…"

Hôm nay Ngọc Miên lại tiếp tục bị những cô gái khác bắt nạt. Bọn họ tát Ngọc Miên rồi đẩy cô ta ngã xuống đất. Một người trong số đó tiến đến túm tóc Ngọc Miên giật ngược lên, cô ấy hỏi:

"Ngọc Miên, không phải cô tự huênh hoang là người phụ nữ được ông chủ Nguyên Chính Quân đem về sao? Sao bây giờ lại thảm hại thế này?"

Ngọc Miên trừng mắt nhìn cô gái kia, cô ta hét lên:

"Á, mau buông tay ra. Tôi vẫn là người của Nguyên Chính Quân, cô dám động vào tôi, tôi sẽ mách anh ấy."

Mấy cô gái kia nhìn nhau rồi bật cười, Ngọc Miên đã bị đuổi đi rồi mà vẫn còn già mồm nói mình là người của Nguyên Chính Quân. Thấy Ngọc Miên không biết xấu hổ lại còn muốn trèo cao, những cô gái kia lại tiếp tục đánh cô ta.

"Đừng lấy Nguyên Chính Quân ra dọa bọn này, cô bây giờ đã bị anh ta vứt bỏ rồi, giống như món đồ chơi vậy. Cô thích lên mặt với bọn này à? Không có cơ hội đó đâu nhé."

Ngọc Miên đưa tay che đầu, cơ thể bị đánh qua đánh lại trông thật tội nghiệp. Cô ta căm phẫn hét lên:

"Tôi vẫn là người của Nguyên Chính Quân, tôi sẽ bảo anh ấy giết hết các cô."

"Chà… vẫn bị ảo tưởng hả? Vậy phải đánh cho tới khi nào cô tỉnh táo trở lại mới được."

"Á, có ai không cứu với!"

Đúng lúc đó, Nghiêm Mặc Tường và vệ sĩ của ông ta đi ngang qua chỗ Ngọc Miên bị đánh, ông ta nghe thoáng thấy Ngọc Miên có nhắc đến Nguyên Chính Quân nên đã đi tới. Vừa thấy Nghiêm Mặc Tường, mấy cô gái kia bèn dừng tay lại, sợ sệt chạy tản ra. Chẳng mấy chốc ở chỗ hành lang bị che lấp ấy chỉ còn Ngọc Miên nằm run rẩy trên nền đất.

Ngọc Miên không biết là ai đã cứu mình nhưng vẫn muốn cảm ơn.

"Cảm… cảm ơn ngài đã cứu tôi."

Nghiêm Mặc Tường nhìn Ngọc Miên một lượt, ông ta hỏi cô ta:

"Cô vừa nhắc đến Nguyên Chính Quân, cô là gì của cậu ta?"

"Tôi từng sống ở Dalicat, là người phụ nữ mà Nguyên Chính Quân đem về."

Nghiêm Mặc Tường mỉm cười nhìn Ngọc Miên giống như kiểu đã nảy ra một kế sách hoàn hảo khác. Ông ta bước đến chạm vào người cô, ân cần hỏi han:

"Cô không sao chứ?"

"À… tôi không sao."

"Cô bị bọn họ đánh như vậy chắc không thể ở lại đây được rồi. Cô gái, cô có muốn làm việc cho tôi không?"

Ngọc Miên và Nghiêm Mặc Tường chẳng quen biết gì, chỉ một câu có liên quan đến Nguyên Chính Quân là Nghiêm Mặc Tường đã muốn Ngọc Miên làm việc cho mình. Ban đầu Ngọc Miên còn tỏ ra dè chừng, thấy cô ta như vậy Nghiêm Mặc Tường liền cười phá lên:

"Hahaha, cô yên tâm, tôi không có ép cô làm gì quá sức. Chỉ cần làm việc cho tôi cô sẽ có tiền, có nhiều thứ mà trước đây cô chưa từng có."

Lợi lộc mà Nghiêm Mặc Tường nhắc đến có vẻ khá hay ho vì thế Ngọc Miên cũng muốn thử.



Cô ta đi theo Nghiêm Mặc Tường đến một căn biệt thự khang trang, tuy nhìn không đẹp bằng Dalicat nhưng cũng to tầm cỡ Dalicat. Đây là một nơi gần như là ở góc khuất của Địa Hải, Nghiêm Mặc Tường và David đang trú ngụ ở đây để chờ ngày cướp được dữ liệu kho báu từ tay Nguyên Chính Quân.

Trước tiên Nghiêm Mặc Tường đưa cho Ngọc Miên một đống tiền để cô ta cảm thấy an tâm hơn rồi mới đưa ra đề nghị. Nghiêm Mặc Tường nói với cô ta:

"Cô tên là Ngọc Miên và từng sống ở Dalicat đúng chứ?"

"Phải."

"Vậy cô có biết Mộc Tịch Nhiên không?"

Nhắc đến Mộc Tịch Nhiên, Ngọc Miên lại tỏ ra bực mình. Cô ta cau mày khó chịu:

"Tại cô ta và con gái cô ta mà tôi bị Nguyên Chính Quân đuổi đi, làm sao mà tôi quên được cô ta chứ."

Nghiêm Mặc Tường nghe nói Mộc Tịch Nhiên có con gái liền tỏ ra ngạc nhiên:

"Mộc Tịch Nhiên có con gái à?"

"Là con của cô ta và Nguyên Chính Quân, nghe nói họ từng là người yêu của nhau."

Nghiêm Mặc Tường đang định dùng Mộc Tịch Nhiên để đối phó với Nguyên Chính Quân nhưng xem ra có một đối tượng khác có thể thay thế Mộc Tịch Nhiên rồi. Ông ta chuyển sang Tiểu Hạ Nhu - con gái của Nguyên Chính Quân để làm mồi nhử cho lần này.

"Ngọc Miên, cô nghe cho kĩ đây. Tôi muốn cô làm một chuyện, đó là đưa con gái của Nguyên Chính Quân tới đây cho tôi."

Ngọc Miên tỏ ra thờ ơ, cô ta liếc mắt nhìn đống vệ sĩ đứng xung quanh rồi nói:

"Ông có một đống vệ sĩ sao không bảo bọn chúng làm cho? Tôi thân phụ nữ, chỉ có thể làm những chuyện phụ nữ làm được thôi. Mấy cái kiểu bắt cóc đó, tôi không làm đâu."

Nghiêm Mặc Tường dường như đã đối xử quá nhẹ nhàng với Ngọc Miên nên cô ta quên mất ông ta đã từng ác độc đến thế nào rồi thì phải. Thấy Ngọc Miên không chịu nghe lời, ông ta liền mỉm cười đe dọa:

"Nếu cô không làm e là cô sẽ gặp chuyện đấy."

Ngọc Miên dù sợ Nghiêm Mặc Tường nhưng cũng sợ Nguyên Chính Quân hơn. Cô ta lắc đầu:

"Tôi không dại mà trêu tức Nguyên Chính Quân lần hai đâu, ông tìm người khác đi."

Ngọc Miên đứng dậy định rời đi nhưng lại bị vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường cản lại. Nghiêm Mặc Tường từ từ đứng dậy, ông ta lạnh lùng nói:

"Ngọc Miên, vậy thì tôi sẽ để cô làm chuyện mà cô muốn. Tôi nghĩ là sau khi làm chuyện này, cô sẽ thay đổi suy nghĩ đấy."

Nghiêm Mặc Tường vừa dứt lời, tên vệ sĩ cường tráng của ông ta đã ôm lấy Ngọc Miên lôi cô ta vào trong phòng. Ngọc Miên hoảng hốt la hét nhưng trong căn biệt thự này làm gì có ai cứu được cô ta.

Vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường ném Ngọc Miên xuống giường, hắn ta từ từ cởi đồ trước mặt Ngọc Miên, cơ thể to lớn cùng cái thứ gớm ghiếc kia đều bị Ngọc Miên nhìn thấy hết. Cô ta nuốt nước bọt, vừa cảm thấy sợ lại vừa thấy thích thú.

"Anh… anh đừng có mà qua đây."

Ngọc Miên đưa tay che ngực nhưng nhìn biểu cảm của cô ta dường như đang muốn đến phát điên lên rồi nhưng vẫn cố tỏ ra sợ hãi. Tên vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường trèo lên giường, thẳng tay xé toàn bộ quần áo trên người của Ngọc Miên ném xuống đất. Hắn ta ngấu nghiến hôn lên môi của Ngọc Miên, trong khi đó cô ta lại tỏ ra rất hưng phấn.

"Ưm… ư…"

Dù sao thì làm tình với đàn ông cũng là công việc hàng ngày của Ngọc Miên vì thế cô ta mới sung sướng đến vậy. Chẳng mấy chốc, trong căn phòng nhỏ đó chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ la hét và tiếng va chạm xác thịt nghe thật kinh tởm.

Khoảng ba tiếng sau…

Ngọc Miên bị vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường chơi đến mức không còn sức để đứng dậy. Cô ta trần truồng nằm trên giường, hai má đỏ lên, gương mặt hưng phấn dường như vẫn muốn tiếp.

"Này… ưm… sao anh lại khỏe đến thế?"

Tên vệ sĩ đó lạnh lùng mặc đồ vào rồi nói:

"Tôi trước giờ vẫn vậy."



"Anh là người đầu tiên khiến tôi muốn làm thêm vài hiệp đấy."

Ngọc Miên mỉm cười nhìn anh ta và tên vệ sĩ đó cũng tỏ ra thích thú.

"Cô cũng là người đầu tiên khiến tôi chơi mà không chán đấy."

Ngọc Miên bò đến cạnh giường ôm lấy vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường, cô ta cọ xát đầu ngực vào tấm lưng rộng của tên đó, đưa tay vuốt ve và nói với giọng điệu đầy hào hứng:

"Nếu anh chưa chán thì làm tiếp đi, mặc dù tôi hơi mệt nhưng vẫn có thể phục vụ anh."

Tên vệ sĩ đó đột nhiên đứng thẳng dậy, anh ta dù bị Ngọc Miên hớp hồn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Anh ta nói:

"Cô hãy chấp nhận lời yêu cầu của ông chủ Nghiêm đi, đến lúc đó…"

Vừa nói tên đó vừa bước đến vuốt ve bầu ngực của Ngọc Miên. Cô ta ưỡn người ra hưởng thụ, trông vô cùng d*m đãng.

"Ưm…"

"Đến lúc đó cô muốn bao nhiêu tôi cũng chiều."

Lát sau, vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường rời khỏi căn phòng đó. Vừa bước ra anh ta đã chạm mặt Nghiêm Mặc Tường ở bên ngoài, ông ta ngồi đây chờ một lúc lâu rồi nhưng giờ mới thấy vệ sĩ ra ngoài.

"Ông chủ."

"Hai người cũng có nhiều điều để làm nhỉ?" Nghiêm Mặc Tường hỏi đểu.

"Tại cô ta cứ muốn làm tiếp nên tôi mới không dừng lại được. Nhưng mà ông chủ… cô ta đã đồng ý theo đề nghị của ông rồi."

Nghiêm Mặc Tường tỏ ra kinh ngạc:

"Ồ, cô ta dễ dàng đổi ý thế sao?"

Nghe vậy, vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường liền bật cười, anh ta nói:

"Chỉ cần cho cô ta điều cô ta muốn là cô ta sẽ nghe lời thôi. Ông chủ cứ để việc này cho tôi, tôi có thể lo được."

"Vậy tất cả đều nhờ cậu hết đấy."



Tối hôm ấy, biệt thự Lâm gia.

Lâm Thiếu Phong đang nằm trên giường thì đột nhiên nhận được điện thoại từ số lạ. Bốn năm trôi qua trông Lâm Thiếu Phong vẫn vậy tuy nhiên hắn đã không còn là đàn ông nữa rồi.

"Alo?"

[Lâm thiếu à, còn nhớ giọng của tôi chứ?]

Giọng của Nghiêm Mặc Tường dù có chết Lâm Thiếu Phong cũng chẳng quên được. Hắn ngồi bật dậy, khẽ nói:

"Nghiêm Mặc Tường, là ông?"

[Hóa ra cậu vẫn nhớ tôi, tôi có chuyện tốt muốn cho cậu biết đây.]

Lâm Thiếu Phong giận dữ nói vọng vào điện thoại:

"Ông nói là sẽ giúp tôi trả thù Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên nhưng lại mất hút bốn năm. Bây giờ ông định lợi dụng tôi làm gì nữa đây?"

[Bình tĩnh đi, tôi gọi là để giúp cậu trả thù chứ sao nữa? Tôi sắp có một tin tốt dành cho cậu, chuẩn bị tinh thần đi nhé.]