Mê Tình Khó Cưỡng

Chương 8: Thử thay đổi bản thân



Sáng hôm sau, Hạ Uyển Đình cùng Cố Thần rời khỏi khuôn viên Hạ gia từ sớm, hắn lập tức nhờ tài xế lái thẳng đến công ty còn cô thì trở về nhà.

Hạ Uyển Đình trở về lập tức trấn chỉnh lại trên dưới Cố gia, nghe nói hai tháng sau mẹ chồng cô sẽ về nước. Từ khi kết hôn đến nay cũng đã mấy năm nhưng số lần cô gặp mẹ Cố Thần chỉ đếm trên đầu ngón tay, bà cũng có vẻ không quá tha thiết với cuộc hôn nhân này.

Cô dọn dẹp trên dưới nhà cửa, nghe lời Hạ Uyển Lâm mà cố gắng thay đổi mình, đi shopping chăm sóc bản thân nhiều. Lúc đi qua một gian hàng quần áo, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Uyển Đình ngó nhìn vào trong. Cô len lén nhìn những bộ quần áo mà bản thân chưa từng mặc, cả người đỏ hết cả lên nhưng vẫn cầm lên ngắm rất chăm chú.

Nhân viên cửa hàng thấy một vị khách hết cầm lên lại hạ xuống bộ đồ lấy làm lạ lắm: “Quý khách muốn mua bộ này ạ?”

Phát hiện thấy có người đang nhìn mình, Hạ Uyển Đình hốt hoảng làm rớt bộ độ, miệng lưỡi lắp bắp nói không thành tiếng: “Tôi... tôi không có...”

Cô nhân viên kia trông thấy dáng vẻ luống cuống, ngại ngùng của cô như đã hiểu ra chuyện gì. Cô lấy một bộ đồ trên giá xuống dúi vào tay cô, miệng lưỡi đon đả.

“Dáng người quý khách đẹp như vậy không thử thì uổng quá, khẳng định mặc lên rất mê người. Bạn trai của quý khách nhìn thấy chỉ sợ thần tiên cũng phải động lòng phàm.”

“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”

Cô nhân viên tên Tiểu Mãn nghe thấy vậy cũng cảm thấy khó tin, người này cùng lắm chỉ hai hai, hai ba tuổi đã kết hôn sớm vậy. Trong khi cô xinh đẹp như này khẳng định không ít người theo đuổi.

“Vậy thì mặc cho chồng cô ngắm cũng rất tốt đó. Thật ra đàn ông yêu bằng mắt, hơn nữa lại trong thời kỳ hôn nhân, cô không tìm cách bám chặt anh ta không được đâu. Làm cho bản thân mới mẻ hơn, cho đàn ông chút hư vinh được chinh phục cũng là một cách giữ lửa hôn nhân.”

Hạ Uyển Đình ngẫm nghĩ cũng cảm thấy lời nhân viên là đúng, cô nhớ đến ánh mắt chán nản Cố Thần nhìn mình như càng được tiếp thêm sức mạnh hơn. Cô cầm lấy bộ đồ đi theo nhân viên vào trong.

Đến khi tự mình trải nghiệm bộ đồ, Hạ Uyển Đình mới than trời. Cái thứ vải vóc cắt trước xén sau này để cho người mặc à? Đằng trước được khoét sâu đến tận ngực, bầu ngực căng tròn được hai bên cúp ngực nâng đỡ, phần eo được cắt xẻ gọn gàng tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi chân dài miên man được bó gọn trong một tầng xẻ tà đầy quyến rũ. Không quá hở nhưng khiến người ta suy nghĩ mãi không thôi.

Hạ Uyển Đình bước ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên mắt chữ A miệng chữ O trố mắt nhìn cô. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy vị khách này lúc trước cô cũng không tin vào màn biến đổi thần kỳ như vậy. Quyến rũ hờ hững nhưng lại không mang vẻ lẳng lơ phản cảm.

Nhân viên đon đá tiến đến hỏi thăm: “Quý khách có thấy không thoải mái ở đâu không ạ?”

“Tôi... tôi, hình như có hơi hở.”

Hai nhân viên nữ bên cạnh trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô không nhịn được bụm miệng cười, Tiểu Mãn lừ mắt liếc bọn họ đoạn quay người sang nhìn cô.

“Quý khách mặc bộ này quả thật rất đẹp, cô xem nhân viên nam của chúng tôi nhìn cô đến hai tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi kìa.”

Hạ Uyển Đình đột ngột bị trêu chọc đâm ra lúng túng, cô vẫn không phát hiện vẻ đẹp của mình có thể khiến người khác nảy sinh ý định muốn phạm tội như thế nào.

Hai tai Hạ Uyển Đình đỏ hết lên, cô cúi đầu im lặng không nói.

Tiểu Mãn đang chỉnh trang lại cho cô, lại dường như phát hiện ở cô thiếu một cái gì đó.

“Nếu tôi là chồng cô chắc sẽ nhốt cô lại bên mình không cho đi đâu, bởi vì cô rất thu hút đàn ông, nhưng ở cô thiếu một điểm chính là khí chất. Cô quá rụt rè, lo sợ khép mình. Cô nên dành thời gian chăm sóc mình nhiều hơn, đi spa, làm tóc, chăm sóc cơ thể, mạnh bạo hơn trong một số chuyện khẳng định chồng cô mê hơn điếu đổ.”

Hạ Uyển Đình nghe vậy cũng thấy đúng, quả thật cô đã bỏ bê bản thân quá nhiều. Nhưng nghĩ đến những lời cô nhân viên này nói da mặt mỏng lại đỏ hết lên, cô vẫn chưa dám nghĩ mình sẽ xuất hiện trước mặt Cố Thần với bộ dáng này như thế nào.

Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình đóng gói đồ đạc vào xe cho cô, Hạ Uyển Đình ôm một túi to đồ đạc về nhà. Cô sợ Cố Thần phát hiện bộ đồ nên đã giấu thật kỹ, định sắp tới sẽ cho hắn một kinh hỷ.

Xe chạy về tới gần Cố gia, cô cảm ơn tài xế rồi xuống xe gọi người làm.

Chợt cô phát hiện một chiếc xe Ferrari lạ mặt đậu trước cửa, chiếc xe đó không phải chiếc Cố Thần thường đi. Mang theo sự tò mò cô bước lên lầu, trông thấy một người đang rất tự nhiên đi đi lại lại trong bếp.