Rất mau, bảo vệ công ty liền vọt tới, đè Phương Vĩ Thành xuống đất, làm ông ta không thể làm ra những động tác nguy hiểm nữa. Phương Vĩ Thành không cam lòng, còn đang kêu gào: "Diệp Kỳ Sâm, mày không buông tha tao, vậy tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày!"
Đang nói chuyện, còn có một cái bật lửa rớt ra từ trong tay ông ta.
Mặt Diệp Kỳ Sâm lạnh lùng, thả lỏng Hứa Thư Yểu ra: "Em có bị sao không?"
Hứa Thư Yểu sợ hãi, cô vừa lắc đầu vừa truy vấn: "Chú út, chú không sao chứ?" Cô túm chặt lấy cánh tay của anh, muốn xem thử anh có bị làm sao không. Cô ngửi thấy mùi cồn rất đậm trên người anh, cũng không biết là may mắn, hay vẫn là may mắn mà thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Còn may, còn may là cồn......"
Nếu cái gã Phương Vĩ Thành này lại ngoan độc hơn chút, thứ tạt lại đây mà là axit...... Hứa Thư Yểu cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Diệp Kỳ Sâm trở tay nắm chặt tay Hứa Thư Yểu, ngón tay đang run nhè nhẹ, biểu cảm trên mặt anh lại càng thêm băng hàn, trong mắt mang theo lãnh lệ: "Phương tiên sinh, đời này ông cũng đừng mơ được ra khỏi nhà lao."
Bên kia, trợ lý của anh lúc này mới ngây ngốc mà phản ứng lại được, anh ấy vội vàng nói: "Diệp tổng, đi xử lý trước một chút đi đã."
Phương Vĩ Thành còn đang kêu gào, Diệp Kỳ Sâm lạnh lùng nói: "Báo cảnh sát xử lý."
Rồi sau đó lôi kéo Hứa Thư Yểu, dưới sự dẫn dắt của tiếp tân cùng trợ lý, đi lên lầu vào phòng nghỉ.
Trợ lý cũng đang sợ hãi, thấy may mắn vì Diệp Kỳ Sâm không sao, vì nếu thật sự xảy ra chuyện gì, công việc này của anh ấy cũng khó giữ được, anh ấy run giọng hỏi: "Diệp tổng, để tôi đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ giúp anh nhé?"
Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Ừ."
Tiểu trợ lý thở phào nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ lui ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Diệp Kỳ Sâm quay đầu nhìn về phía Hứa Thư Yểu, trong đôi mắt đen như mực kia mang theo vài phần sắc bén, giọng nói có chút khàn: "Vừa rồi, vì sao lại muốn xông lên?"
"Em...... Con cũng không biết." Vừa nãy khi nhìn thấy cái động tác kia của Phương Vĩ Thành, cô cơ hồ là phản xạ có điều kiện vọt qua.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy đó là nguy hiểm, cô không muốn nhìn thấy anh bị thương.
"Em có nghĩ tới hay không? Nếu cái thùng kia của gã ta là đựng axit, vậy sẽ sao đây?" Diệp Kỳ Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Bị axit tạt lên, khuôn mặt này của em có còn muốn nữa không?" Khoảnh khắc khi cô nhào tới ấy, Diệp Kỳ Sâm cảm thấy trái tim mình đều như muốn ngưng đập.
Nếu không phải mình phản ứng nhanh, lỡ mà những thứ chất lỏng không rõ kia tạt hết lên trên người cô, anh không dám tưởng tượng cái hậu quả đó.
Anh đang sợ hãi.
Thế cho nên hiện tại, tay anh cũng còn đang run rẩy đây.
"Con...... Con cũng không nghĩ nhiều như vậy, con chỉ là muốn kéo chú qua......" Giờ bị anh nói một phen như vầy, Hứa Thư Yểu mới hậu tri hậu giác, bắt đầu sợ hãi.
Bị tạt axit lên người, vậy phải đau cỡ nào nha.
Nhìn đôi mắt khẽ run của cô, Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc giơ tay lên, ôm chầm cả người cô vào trong lòng mình.
Tay anh nâng đầu cô lên, ôm lấy thật chặt, rồi phá lệ dùng sức mà ôm chặt lấy cô, phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể xác định được cô bình an vô sự.
Hứa Thư Yểu ngơ ngác mà bị anh ôm vào trong lòng, ngửi mùi cồn trên người anh, không hiểu sao lại không sợ nữa.
Hồi lâu sau, giọng nói anh vang lên bên tai cô, nó vẫn hơi khàn: "Lần sau nhìn thấy tình huống như vậy, em chạy xa chút." Đừng có ngây ngốc xông tới.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Con cảm thấy...... Sẽ không có lần sau đâu nhỉ." Cô chẳng muốn trải qua việc này chút nào đâu.
Diệp Kỳ Sâm cười nhẹ một tiếng, giật giật yết hầu: "Ừm."
Ngực anh đang chấn động, anh thậm chí có thể rõ ràng mà cảm nhận được đầu quả tim hình như có máu nóng chảy xuôi mà qua, nóng rực đến vậy đó. Tựa hồ có thứ gì, chui lên từ trong mảnh đất trong lòng, chậm rãi lan tỏa khắp người, làm anh không thể không đi cảm thụ, cảm giác ấy không hiểu được nhưng lại phong phú cùng sung sướng vậy đó.
Hứa Thư Yểu gật gật đầu trong lòng anh, nhỏ giọng nói: "Vậy...... Chú út, chú có thể thả con ra sao? Con hơi khó thở chút......" Vòng ôm của anh, thật sự dùng sức hơi quá rồi.
Diệp Kỳ Sâm: "......" Anh trố mắt một chút, nhẹ nhàng thả lỏng cô ra.
Gương mặt cô ửng đỏ, bầu không khí trong phòng cũng đột nhiên trở nên ái muội.
Diệp Kỳ Sâm rũ mắt nhìn chăm chú sườn mặt tinh xảo của cô, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực, tay anh hơi hơi nắm thành quyền, cuối cùng lại chậm rãi buông ra.
Bị anh nhìn như thế, Hứa Thư Yểu có chút mất tự nhiên mà gãi gãi mi tâm, nhịp tim bỗng dưng gia tốc, có chút hoảng.
Cô bắt đầu nhìn chung quanh: "Con...... Để con xem thử xem, sao mà quần áo chú còn chưa có tới." Nói rồi liền quay đầu tính chạy ra ngoài.
Diệp Kỳ Sâm không có ngăn cản cô, nhưng vẫn mãi nhìn bóng hình cô, thẳng đến khi cô mở cửa đi ra ngoài, anh mới chậm rãi thở ra một hơi.
—— "Hey, anh còn ở đó chứ?"
Ở trong lòng, anh ý đồ nối đường dây với chính mình phiên bản ở tương lai kia, anh ta thường xuyên biến mất, xuất quỷ nhập thần.
Nhưng mà, vẫn là không có hồi đáp.
Diệp Kỳ Sâm than nhẹ một tiếng, cũng mặc kệ mình ở tương lai có nghe được hay không, anh nhẹ nhàng tự nói với mình: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, nếu Yểu Yểu là vợ tương lai của tôi, tôi nên quý trọng cô ấy thật tốt, mà không phải đẩy cô ấy cho người khác." Người khác ở đây, dù có là cháu trai mình, cũng không được.
Tuy nghĩ là thế hình như hơi có lỗi với Diệp Minh, nhưng mà anh đã không tính buông tay.
Thay quần áo sạch sẽ, Diệp Kỳ Sâm lại phân phó công việc kế tiếp, sau đó liền lái xe đưa Hứa Thư Yểu về nhà trước.
"Mấy ngày nay, con không cần tới đoàn phim." Lúc dừng xe lại, Diệp Kỳ Sâm không yên tâm mà nhắc nhở: "Chú sợ còn có chuyện gì nữa, chờ đợt chuyện lần này ổn định rồi con lại đến, thế nào?"
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu: "Chú út, thật ra thì công việc ở đoàn phim của con đã kết thúc rồi, hôm nay chỉ là đi lãnh lương thôi. Lần sau có khả năng còn phải đợi thông báo mới lại đi đó."
Diệp Kỳ Sâm gật đầu, lại đột nhiên cảm thấy, anh có chút khó chịu với xưng hô của cô với mình.
Trước đó, cô là bạn học của Diệp Minh, gọi mình một tiếng chú út theo Diệp Minh thì hình như cũng không có gì không ổn. Chỉ là hiện tại, hoàn toàn khác rồi nha.
"Em......" Diệp Kỳ Sâm có chút chần chờ mở miệng, lại trong một chốc một lát cũng không thể nghĩ ra được cách xưng hô thích hợp, chỉ có thể từ bỏ: "Thôi, không có gì, đi lên đi, chú ý an toàn nhé."
Nếu không, chờ khi mình ở tương lai tái xuất hiện liền hỏi anh ta chút xem thử Yểu Yểu tương lai sẽ xưng hô với mình như thế nào đi.
Diệp Kỳ Sâm lái xe về chung cư trước, tắm xong rồi, tẩy đi vị cồn trên người, cũng rút đi một thân mỏi mệt.
Anh thay một bộ quần áo trông khá là hưu nhàn, cầm chìa khóa xe lên rồi ra khỏi nhà.
Anh đi quán bar mà Tiểu Bàn mở.
Màn đêm buông xuống, vào thời điểm này, nên tan tầm cũng đều đã tan tầm, đúng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.
Hoàn cảnh trong quán bar có chút ồn ào, đèn màu lập lòe, có một loại cảm giác nói không nên lời. Diệp Kỳ Sâm không có vào phòng bao, mà tìm một góc khá là yên tĩnh ngồi xuống, gọi một chai rượu, an tĩnh nghe ca sĩ trú xướng ở trên đài đang hát tình ca.
Anh đột nhiên nghĩ đến trước đó, ở quán bar, Diệp Minh vừa gảy guitar vừa hát tình ca mà thổ lộ với Hứa Thư Yểu, không hiểu sao cười nhạo một tiếng.
Còn không phải là gảy guitar sao, còn không phải là anh dạy cho!
"Chà, Diệp tổng của chúng ta, sao lại ngồi trong một góc như này mà uống rượu giải sầu vậy?" Một giọng nói trêu chọc truyền tới, Diệp Kỳ Sâm ngước mắt nhìn thoáng qua người đi tới.
Người tới kia còn mặc một bộ tây trang phẳng phiu, vừa nhìn là biết vừa mới tan tầm, còn chưa có kịp thay một bộ quần áo khác.
Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Sao cậu lại tới đây?"
Người nọ cũng không khách khí, đặt mông ngồi phịch xuống bên cạnh Diệp Kỳ Sâm, gọi bartender tới, mang một cái ly tới cho anh ta.
"Cậu Bàn nói là cậu ở đây uống rượu giải sầu, trông chẳng mấy vui vẻ, nên cố ý gọi điện bảo mình tới. Mình mới vừa tan tầm xong nè, ngay cả nhà cũng chưa về đã tới đấy." Anh ta vừa nói vừa tự rót cho mình một ly rượu, uống một hớp rồi khen: "Chậc chậc, không hổ là rượu của Diệp tổng chúng ta, rượu ngon."
Diệp Kỳ Sâm giơ cái ly lên, chạm cốc với anh ta một chút, tiếp tục không nói lời nào, làm bộ thâm trầm.
"Cảm giác về nước kế thừa gia nghiệp thế nào hả?" Người đàn ông học động tác của Diệp Kỳ Sâm, cũng dựa vào lưng ghế sofa và duỗi tay, trong tay cầm ly rượu, còn nhếch chân bắt chéo, một bộ như đại lão.
"Mệt." Bởi vì mới vừa tiếp nhận nghiệp vụ công ty, nên anh cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Lúc này mới điều tra ra vấn đề của 1 công ty thôi, nhưng dưới trướng Diệp thị còn rất nhiều công ty kìa, nếu anh phải si tra từng cái một, có lẽ sẽ mệt chết.
"Ha ha ha." Người đàn ông cười lớn một tiếng: "Cho nên, vẫn là mình thoải mái nè, tốt nghiệp rồi mỗi ngày ở trong cơ quan lăn lộn qua ngày, vui sướng."
"......" Người đàn ông ho nhẹ một tiếng: "Đừng mà, Diệp tổng, cậu là một đại boss mà, so đo với một viên chức nhỏ như mình có cần thiết không?"
"Cậu là viên chức nhỏ à? Ông chủ Đường, cơ quan giám định kia của cậu, mỗi năm nhận bao nhiêu nhiệm vụ chỉ định từ chính phủ?" Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Cậu còn khóc than với mình à?"
Đường Tông rất là bất đắc dĩ mà gật đầu: "Rồi rồi rồi, xem trên phần cậu phiền não đến vậy, mình mời cậu." Nói rồi, anh ta cầm chai rượu lên, rót đều rượu cho ly của mình và Diệp Kỳ Sâm.
"Lại nói tiếp, ngày hôm qua, cơ quan giám định của bọn mình có 2 cậu chàng thú vị ghé thăm đó." Đường Tông vừa phẩm rượu vừa nói: "Mình thiệt đúng là lần đầu nhìn thấy có người tới giám định quan hệ anh em."
"Cậu cũng mới đi làm có mấy năm thôi, chưa từng thấy cũng rất bình thường." Diệp Kỳ Sâm thuận miệng nói: "Nếu mà làm mấy thập niên rồi, vậy sẽ không hiếm lạ chuyện như thế."
Đường Tông thở dài: "Mình thật đúng là không biết liệu mình có thể làm trong một ngành, làm tới vài thập niên hay không đây. Giờ mẹ mình ngày nào cũng gọi điện thúc giục mình tìm đối tượng kết hôn, còn muốn giới thiệu mình đi xem mắt...... sắp phiền chết mình rồi......"
"Vậy vì sao cậu không đi? Không chừng có thể nhìn vừa mắt thì sao?" Diệp Kỳ Sâm vui sướng khi người gặp họa nói: "Chờ khi cậu kết hôn, mình cho cậu một bao lì xì thật to."
"Chậc, cậu cũng không có đối tượng đó được chứ! Mình cũng không tin là dì không thúc giục cậu!"
Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên, chậm rãi lắc lư cái ly trong tay mình một chút dưới ánh đèn, rượu trong ly theo động tác của anh mà hơi hơi nhộn nhạo tản ra.
Đuôi mày anh hơi hơi nhướng lên, khóe môi phác họa ra một nụ cười tươi trông cực kỳ tao bao, tựa như đang khoe khoang: "Ngại quá, mình có vợ rồi."
Đường Tông bị sặc một ngụm rượu: "Vui đùa cái gì thế hử? Ai vậy? Cậu quen lúc ở nước ngoài à?"
"Còn chưa có theo đuổi được." Diệp Kỳ Sâm trả lời.
Đường Tông: "......" Chưa theo đuổi được cậu nói cái cây búa á!
Dừng một chút, anh ta lại nói: "Mình có chút tò mò, đối phương là ai? Mình nhớ rõ lắm nhé, lúc cậu đi học, nữ sinh thích cậu xếp hàng từ cửa đông trường học đến tận cửa tây cũng không đếm hết, cậu lại thiệt là một người cũng không nhìn trúng. Lúc ấy, bọn mình đều đoán, người có thể được cậu coi trọng, có thể là nhân vật như thiên tiên quá."
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi cong môi, trong lời nói mang theo vài phần kiêu ngạo: "Đúng vậy, cô ấy chính là tiểu tiên nữ."
Đường Tông: "......" Thực xin lỗi, có bị chua đến.