Gần đây Hứa Thư Yểu vẫn luôn muốn gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm, tâm sự với anh một chút, và cũng là để giải thích.
Ngày đó, cô thật sự là không biết phải giới thiệu anh với người khác như thế nào, bởi cô phải vừa suy xét tâm tình của Hứa Diễn, còn phải vừa suy xét cảm thụ của anh nữa, thật là đứng trong thế khó xử.
Cô gọi điện thoại cho Lý Mạn: "Nếu có một người, cậu rõ ràng biết được nếu ở bên anh ấy sẽ không có kết quả tốt, nhưng mà cậu chính là yêu người đó mất rồi, phải làm sao đây?"
Đầu bên kia điện thoại, Lý Mạn trầm mặc, bởi vấn đề này quá thâm ảo, dù cho cô ấy có đọc tới 800 cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũng không cho ra đáp án được.
Hồi lâu sau, cô ấy hỏi: "Yểu Yểu à, cậu đang viết tiểu thuyết hở? Mình cảm thấy như này nè, cái này phải xem, cái gọi là không có kết quả tốt là kết quả gì đã."
Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái chính là bị vứt bỏ, sau đó người nữ một mình nuôi nấng con của bọn họ trưởng thành."
"Vậy à...... Hai người kia trước đó rất yêu nhau sao? Vì sao mà sau này nam chính lại muốn vứt bỏ nữ chính vậy?" Lý Mạn truy hỏi.
Hứa Thư Yểu trầm mặc: "Mình cũng không biết."
Lý Mạn nói: "Cậu cũng còn không biết vì nguyên nhân gì mới tách ra, mình cũng không biết phải trả lời vấn đề của cậu như thế nào nha."
Nhưng mà, lời ấy của Lý Mạn lại như là đánh thức Hứa Thư Yểu vậy, cô có chút kích động mà nắm chặt di động: "Mạn Mạn, hình như mình biết rồi, cảm ơn cậu!"
"Hả? Cậu đã nghĩ kỹ vì sao nam chính muốn vứt bỏ nữ chính sao?" Lý Mạn thật sự còn chưa phản ứng lại được.
Hứa Thư Yểu mím môi: "Không, mình là nghĩ kỹ mình nên làm thế nào rồi."
Trong khoảng thời gian ở chung với Diệp Kỳ Sâm này, Hứa Thư Yểu thật sự không quá tin tưởng rằng anh sẽ là cái tên tra nam bỏ vợ bỏ con trong miệng Hứa Diễn, liệu có phải là trong tương lai đã xảy ra chuyện gì có nguyên nhân bất đắc dĩ không?
Cô không muốn tiếp tục bị động vậy nữa, vì chính mình, cũng vì Hứa Diễn, cô muốn dũng cảm một lần.
Mặc kệ ở bên Diệp Kỳ Sâm sẽ có kết quả gì, cô đều nguyện ý đi gánh vác. Kết quả xấu nhất, cô đã biết rồi, chẳng qua cũng chỉ là cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau thôi.
Nếu trong tương lai, mình thật sự bị Diệp Kỳ Sâm cố ý vứt bỏ, vậy cứ xem như cô hồi trẻ mắt bị mù, nhưng ít ra cô có Hứa Diễn.
Cô muốn tuân theo bản tâm của mình mà lựa chọn, không chỉ bởi vì Diệp Kỳ Sâm là ba của Hứa Diễn, cũng là bởi vì, cô thích anh.
Suy nghĩ cẩn thận điểm đó rồi, Hứa Thư Yểu gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm liền không có nhiều rối rắm đến vậy nữa. Bấm gọi vào điện thoại của anh, chờ điện thoại được chuyển, liền nói rõ ràng lựa chọn của mình cho anh.
Điện thoại vang lên rất nhiều tiếng tút rồi mới được nhận.
"Yểu Yểu?" Hình như bên chỗ anh có chút ồn ào.
Cô nắm chặt di động, khẩn trương, rồi theo quán tính buột miệng thốt ra cách xưng hô quen thuộc: "Chú út, hiện tại anh ở đâu? Em có lời muốn nói với anh."
Diệp Kỳ Sâm dừng một chút, trong giọng nói ôn nhu lại mang theo chút nhạt nhòa: "Yểu Yểu, ngại quá, anh sắp sửa đi check-in rồi, có gì muốn nói có thể chờ anh trở về lại nói, được không em?"
Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Check-in? Anh...... anh phải đi sao?"
"Ừ, bên phía sân bay đang giục rồi, anh lên máy bay trước, chờ anh xuống máy bay rồi lại gọi điện thoại cho em nhé." Anh nói, sau đó hình như bởi vì sốt ruột mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nghe tiếng "tút tút tút......" truyền đến bên tai, ngơ ngẩn lấy di động ra.
Theo bản năng, Hứa Thư Yểu lại gọi điện thoại cho Hứa Diễn, Hứa Diễn nhận điện thoại rất là nhanh, nghe giọng của anh chàng hình như còn thở dốc nữa.
"Con đang làm gì vậy?" Hứa Thư Yểu thuận miệng hỏi một câu.
"Không có gì, đang chơi bóng rổ với bạn cùng phòng đây, tìm con làm gì?"
"Chú út rời đi rồi...... Con có biết không?"
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Diễn đột nhiên trầm mặc trong chốc lát, anh chàng rầu rĩ nói: "Con biết chứ, sau quốc khánh là chú ấy không dạy bọn con nữa."
Hứa Thư Yểu: "......"
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Rõ ràng là mẹ cũng không nói gì, nhưng không hiểu sao Hứa Diễn lại cảm giác ngực hơi hơi tê rần, giống như mẹ con liền tâm vậy, anh chàng cảm giác ra được mẹ mình không vui.
"Không...... Không có gì." Hứa Thư Yểu có chút suy sụp nói: "Con tiếp tục đi chơi bóng đi, mẹ cúp đây."
"Con......" Hứa Diễn còn muốn nói gì đó nữa, điện thoại đã bị cúp.
Hứa Thư Yểu cũng không có nhận được cuộc điện thoại Diệp Kỳ Sâm gọi tới sau khi xuống máy bay, bởi vì nói trùng hợp cũng trùng hợp, cô bị mất di động rồi.
Hứa Thư Yểu nghĩ, có lẽ ngay cả ông trời cũng cảm thấy bọn họ không nên liên hệ nữa.
Kỳ nghỉ quốc khánh này, Hứa Thư Yểu bởi vì là người địa phương cho nên lựa chọn về nhà, còn ba người khác trong ký túc xá đều không quay về. La Tương thì không cần phải nói, kỳ nghỉ quốc khánh này chắc chắn là an bài nhật trình đi làm thêm. Đặng Kiều thì sướng rơn quyết định nhân dịp quốc khánh này đi du lịch một chuyến, tự khao chính mình.
Tình huống bên Thư Như Huyên thế nào thì Hứa Thư Yểu cũng không rõ ràng lắm.
Hứa Diễn không có thứ gì cần mang về nhà, trực tiếp đi về hai tay không, đứng dưới lầu ký túc xá nữ chờ Hứa Thư Yểu. Có không ít nữ sinh đi ngang qua anh chàng đều cố tình thả chậm tốc độ, muốn nhìn anh chàng nhiều thêm hai lần.
Có một nữ sinh buộc hai cái đuôi ngựa, đôi mắt to tròn đi tới, nói chuyện với anh chàng, biểu cảm trên mặt ngượng ngùng lại đáng yêu: "Bạn học, cậu rớt tiền kìa."
Hứa Diễn đang chơi di động nhìn cũng chả buồn nhìn một cái, thuận tay nhận lấy tiền trong tay nữ sinh kia, cất vào trong túi, còn nói một câu: "Cảm ơn."
Nữ sinh kia đứng bên cạnh anh chàng, còn chưa có phản ứng lại đây.
Cái này không quá giống với kịch bản mình thiết kế nha!
Cậu ta không nên nói đây không phải là tiền của cậu ta, sau đó hai người bọn họ cùng nhau đưa tiền này cho dì quản lý ký túc xá, rồi sau đó nữa, cậu ta sẽ bị tinh thần không nhặt của rơi của mình đả động, rồi bị mình hấp dẫn sao?
Hứa Diễn vẫn luôn cảm giác có người đứng ở bên cạnh mình, sau khi chơi xong một ván Bubble Bobble rồi, anh chàng quay đầu nhìn về phía nữ sinh kia: "Sao mà cậu vẫn còn ở đây vậy?"
Nữ sinh tức giận cắn môi nói: "100 tệ vừa nãy kia, là của tôi!"
"Hả?" Hứa Diễn không hiểu ra sao: "Gì mà 100 tệ?"
"Vừa nãy tôi nói, cậu rớt tiền kìa, thật ra đó là của tôi, trên tờ tiền kia còn có một cái hình trái tim nhỏ kìa, không tin cậu xem thử xem."
Hứa Diễn lại lần nữa thò tay vào trong túi lấy tờ tiền mới vừa cất vào vừa nãy ra, trên tờ tiền đỏ kia, quả nhiên có vẽ một cái hình trái tim.
"Là tiền của cậu, vậy cậu nói là tôi làm rớt làm chi?" Hứa Diễn trả tiền lại cho nữ sinh: "Không thể hiểu nổi."
Nữ sinh cạn lời: "......" Cô ấy chỉ là dùng 100 tệ này để lân la tới gần thôi à, ai biết được cái người này nhìn cũng chả buồn nhìn, liền nhét vô túi?!
Nữ sinh tức giận đến dậm chân: "Cậu mới không thể hiểu nổi đó!" Cô ấy có chút xấu hổ xoay người chạy ngay đi, thật là quá mất mặt.
Hứa Thư Yểu kéo valy hành lý của mình đi tới, vừa lúc thấy được nữ sinh kia bụm mặt chạy đi, cô kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
Hứa Diễn vò đầu, kể lại chuyện vừa nãy cho Hứa Thư Yểu nghe một lần, anh chàng còn rất ấm ức: "Mẹ nói coi có phải cái cô kia rất là khó hiểu hay không?"
Hứa Thư Yểu: "......" Cô đột nhiên có chút lo lắng, cô lo liệu tương lai mình có thể có con dâu hay không đây.
Trong khoảng thời gian này Hứa Lập Thành vẫn luôn đi nơi khác công tác, hai mẹ con bọn họ liền trực tiếp gọi taxi về nhà. Nằm lên trên chiếc giường mềm mại trong nhà, Hứa Diễn liền không muốn ngồi dậy nữa.
Mặc kệ là ở đâu, vẫn là ở trong nhà thoải mái nhất nha.
Tiết trời tháng 10 đã dần chuyển lạnh, Hứa Thư Yểu ngoài ý muốn phát hiện là quần áo mua hồi tháng 2 tháng 3 trước đó cho Hứa Diễn đó, giờ anh chàng đã không đủ mặc, có hơi nhỏ rồi.
Ngẫm lại cũng phải, ở cái tuổi 18 này, đúng là lúc còn phát triển thân thể, Hứa Diễn lại là con trai, lớn lên cũng cực nhanh.
Nhìn nhìn lại tủ quần áo của mình, bên trong cũng đều là quần áo hồi học cao trung trước kia, rất rõ ràng là không hề thích hợp để cô mặc hiện tại.
Cô quyết định, dẫn theo con trai đi dạo khu thương mại, mua quần áo.
Hứa Diễn chả có chấp nhất gì với quần áo mới, hơn nữa kiểu dáng quần áo năm 2008, có hơi bị quê mùa, anh chàng cũng không quen nhìn. Vậy nên khi Hứa Thư Yểu nói muốn dẫn anh chàng đi dạo phố mua quần áo, anh chàng cũng không có biểu hiện quá hưng phấn.
Có lẽ Hứa Thư Yểu đã đem chính mình đại nhập vào nhân vật người mẹ rồi, nên khi thấy mi vui vui vẻ vẻ muốn mua quần áo cho con trai, mà cái tên tiểu tử thúi này lại chẳng vui chút nào, cô lập tức liền cảm thấy một mảnh tâm ý của mình đều cho chó ăn rồi.
"Nếu con không muốn mua thì chúng ta đi về đi." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng hừ một tiếng, biểu đạt sự bất mãn với Hứa Diễn.
Hứa Diễn hậu tri hậu giác nói: "Muốn đi chứ, không mua thì con mặc cái gì nha?"
"Vậy sao con không vui chút nào vậy?"
"Vui vẻ cần biểu đạt ra sao?" Hứa Diễn kinh ngạc.
Hứa Thư Yểu tùy tay chỉ vào người bạn nhỏ đang nắm tay ba mẹ, vui vui vẻ vẻ, khoái hoạt hân hoan trong khu thương mại, người bạn nhỏ kia cầm lấy quần áo mới trên người mình, tươi cười xán lạn: "Mẹ ơi, con thích quần áo mới."
"Con xem, bạn nhỏ kia vui vẻ cỡ nào."
Hứa Diễn: "......" Anh chàng là 18, lại không phải 8 tuổi, nếu mà nói như thế, sẽ bị xem thành thằng ngu đi?!
Chỉ là anh chàng cũng cảm giác ra được cảm xúc của mẹ mình gần đây vẫn luôn không tốt lắm, vì chọc cho Hứa Thư Yểu vui vẻ, Hứa Diễn quyết định hy sinh chính mình. Anh chàng học bộ dáng của bạn nhỏ kia, dắt lấy tay Hứa Thư Yểu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngửa đầu nhìn cô làm nũng nói: "Mẹ ơi, Diễn Diễn muốn quần áo mới."
Hứa Thư Yểu: "......" Cô vội vàng nhìn trái ngó phải, ôi may mắn gần đây không có ai đi ngang qua!
Cô cố nén cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai anh chàng một cái: "Đứng dậy, ai biểu con làm vậy."
Hứa Diễn đứng dậy: "Đây không phải biểu đạt cảm giác chờ mong quần áo mới của con một chút sao?"
Hứa Thư Yểu nhướng môi, bị anh chàng chọc cho tức cười: "Đi, mẹ dẫn con đi mua quần áo mới."
Quần áo cho con trai cũng khá dễ mua, vào mấy cửa hàng trang phục nam, chọn quần áo cho Hứa Diễn thử, thích hợp liền mua.
Hình như phụ nữ đều có thiên tính đi dạo phố mua sắm, Hứa Thư Yểu cũng không ngoại lệ. Cô cứ cảm thấy con trai cô mặc cái gì cũng rất tuấn tú, cơ hồ là thử một cái là mua một cái, chỉ chốc lát sau, đã mua tới 5-6 bộ quần áo.
Hứa Thư Yểu tiếc nuối nghĩ: Nếu tương lai cô sinh ra con gái thì càng tốt hơn, hai mẹ con cô có thể cùng nhau mua quần áo.
Mua quần áo cho Hứa Diễn xong rồi, hai người ra khu nghỉ ngơi của khu thương mại nghỉ tạm, đợi chút nữa Hứa Thư Yểu còn muốn mua quần áo cho chính mình nữa.
Hứa Diễn thử quần áo vài lần, thật ra đã rất mệt rồi, nhưng mà lại sợ Hứa Thư Yểu không vui, nên không có biểu hiện ra ngoài.
Thôi, liều mình bồi mẹ già đi, ai biểu đây là mẹ của mình chớ?
Đúng lúc này, đằng sau bọn họ đột nhiên truyền đến một tiếng la: "Bắt ăn trộm!"
Hứa Diễn quay đầu lại nhìn qua, liền thấy được một người đàn ông có ôm một cái túi xách kiểu nữ trong lòng, còn chạy về phía bên này. Người đàn ông kia còn vẻ mặt hung ác quát lên: "Không muốn chết thì đừng xen vào việc của người khác." Trong tay gã ta rõ ràng còn có hung khí.
Hứa Diễn đang chuẩn bị đứng lên, cản cái gã ăn trộm kia lại, và ngay lúc mà gã đàn ông kia sắp chạy đến bên cạnh mẹ con bọn họ ấy, Hứa Thư Yểu đột nhiên duỗi chân ra, trực tiếp làm gã đàn ông kia bị vướng ngã, cái túi xách trong lòng gã đàn ông kia cũng rơi xuống đất.
Gã đàn ông kia bị đau rên một tiếng, nhanh chóng bò dậy, trên mặt lộ vẻ hung ác. Hứa Diễn chặn lại trước mặt Hứa Thư Yểu, nhìn chằm chằm cái chủy thủ trong tay người đàn ông, tuy sợ hãi, lại không hề thoái nhượng nửa bước.
Chung quanh đã có không ít người xông tới, ăn trộm cũng biết là mình chạy không được.
"Thằng nhóc thúi, mày tìm chết có đúng không?" Thẹn quá thành giận, tên ăn trộm cầm hung khí trong tay, muốn bắt Hứa Diễn tới làm con tin.
Vào cái khoảnh khắc gã đàn ông kia muốn tóm lấy Hứa Diễn đó, từ sau lưng Hứa Diễn ló ra một bàn tay. Hứa Thư Yểu hung hăng nắm lấy cổ tay gã đàn ông kia, dùng sức bẻ gập tay gã ta ra sau lưng, và chỉ trong nháy mắt đó, gã đàn ông đã không dùng sức nổi, thống khổ kêu rên một tiếng.
Cùng lúc đó, đội bảo vệ của khu thương mại cũng đuổi tới nơi, nhanh chóng chế phục gã ăn trộm kia.
Người chung quanh sôi nổi vỗ tay, khen ngợi hai mẹ con bọn họ dũng cảm.
Diệp phu nhân thở hổn hển mà chạy ra từ trong đám người, thấy ăn trộm đã bị chế phục, nhưng vẫn là chưa hả giận mà bước lên đạp cho hai phát.
"Dám cướp đồ của tôi?!"
Bảo vệ nhặt túi xách của Diệp phu nhân lên: "Nữ sĩ, đây là túi xách của ngài, xin ngài hãy kiểm tra một chút xem có thiếu thứ gì không."
Diệp phu nhân nhìn sơ sơ một chút, cũng không biết rốt cuộc có thiếu đồ hay không, bởi rốt cuộc thì tất cả các món trong túi xách cộng gộp lại cũng không có đắt đỏ bằng cái túi xách này.
Bảo vệ cũng bắt đầu sơ tán đám người ở một bên.
Thật ra thì, ngay lúc nhìn thấy người đi tới là Diệp phu nhân ấy, phản ứng đầu tiên của mẹ con Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn đều là xoay người trốn đi.
Đáng tiếc là còn chưa đi được vài bước đã bị Diệp phu nhân gọi lại.
Diệp phu nhân lúc không tức giận vĩnh viễn ôn nhu hào phóng, bà trực tiếp giữ chặt cổ tay Hứa Thư Yểu, giọng nói ôn nhu: "Cô bé, bác còn chưa có cảm ơn con đã đoạt lại túi xách giúp bác đâu."
Hứa Thư Yểu chỉ có thể xoay người, nhìn về phía Diệp phu nhân.
"Là con à." Diệp phu nhân chỉ cảm thấy trông Hứa Thư Yểu quen mắt lắm, cẩn thận nhớ lại một chút, liền nhớ ra. Rốt cuộc thì cô bé này rất là xinh đẹp, trong một chốc bà cũng không quên được.
Diệp phu nhân nhìn nhìn Hứa Thư Yểu, lại nhìn nhìn chàng thiếu niên đứng bên cạnh cô, không biết vì sao mà trong lòng lại sinh ra cảm giác thân thiết: "Hai đứa bé tụi con thật đúng là dũng cảm, cảm ơn hai đứa đã giúp bác đoạt lại túi xách."
"Bác à, bác không cần khách sáo như vậy, đây là việc tụi con nên làm." Hứa Thư Yểu vội vàng nói: "Bất kỳ ai gặp được chuyện thế này đều sẽ ra tay."
"Phải không đó? Bác không có thấy nha." Diệp phu nhân nhướng mày nói: "Vừa nãy gã ăn trộm kia chạy được nửa ngày luôn đó, biết bao nhiêu người đi ngang qua kìa, mà cũng chẳng có ai ngăn cản." Chẳng qua đều là thấy trên tay ăn trộm có hung khí, nên đều không dám có động tác thôi.
"Có lẽ là mọi người đều chưa có phản ứng lại được ạ." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng nói một tiếng.
Diệp phu nhân cười cười, hiểu rõ trong lòng.
Bà ấy thấy được trong tay bọn họ xách theo bao lớn bao nhỏ, nghĩ nghĩ, cười hỏi: "Hai đứa là ra dạo phố mua quần áo sao?"
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Dạ đúng ạ."
"Vầy đi ha, hai đứa tụi con đi theo bác, bác dẫn hai đứa tụi con đi mua quần áo đi." Diệp phu nhân vừa ôn nhu lại nhiệt tình nói: "Bác đó nha, thích chọn quần áo giúp người khác nhất."
Hứa Thư Yểu: "Hả?"
"Thế nào hả? Không tin ánh mắt bác sao?" Diệp phu nhân oán trách nói: "Bác trước khi gả chồng chính là thiết kế trang phục đó, trước kia quần áo của không ít đại minh tinh trong showbiz đều là bác thiết kế đó."
"Bác thật là lợi hại quá." Hứa Thư Yểu kinh thán.
Diệp phu nhân lia mắt liếc về phía Hứa Diễn: "Cậu nhóc này là gì của con vậy? Tướng tá thật đúng là đẹp trai sáng láng, chỉ là bộ quần áo trên người này, không quá thích hợp. Một cậu trai êm đẹp, đều mặc cho già cả rồi." Quần áo đang mặc trên người Hứa Diễn hiện tại, vẫn là bộ mà Hứa Lập Thành dẫn anh chàng đi mua.
Thẩm mỹ của thẳng nam.
Hứa Diễn cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, cũng cảm thấy không quá đẹp, anh chàng gãi gãi mặt mình, theo bản năng hỏi: "Vậy con mặc quần áo gì thì thích hợp đây, bà nội?"