Mê Tông Chi Quốc

Chương 210: Hồi 8





Lúc này, lại có một lằn sét khác lóe lên bầu trời, ngoằn ngoèo như rắn lượn. Nhờ ánh sáng tia sét, Tư Mã Khôi nhìn ra xa và thấy bóng dáng nhấp nhô của ngọn núi ẩn hiện mờ mờ phía trước, trông nó chẳng khác nào một vị thần khổng lồ, đen sì, nằm nghiêng mình trên biển với dáng vẻ trầm mặc bất diệt từ thời hằng cổ. Địa hình này hoàn toàn khác so với lần trước hội anh nhìn thấy, có điều lần đó đội khảo cồ từ Đại Thần Nông Giá rơi xuống thủy thể 30° vĩ Bắc, trôi nổi trên mặt biển không biết bao nhiêu ngày đêm, rồi mới phát hiện chiếc tàu ngầm Z-615 bị mất tích và một hang động khổng lồ, thực ra hang động đó chính là vỏ ốc hóa thạch, nó và chiếc tàu ngầm đều bị núi từ hút dính vào xung quanh chân núi. Tuy vậy, đội khảo cổ chưa bao giờ thực sự đặt chân lên ngọn núi đó, hơn nữa khi ấy tứ bề tối thui, không hề có ánh sáng, ngay cả hình dáng đại khái của hòn đảo ấy trông như thế nào, hội anh còn chẳng rõ. Giờ đây nhìn kỹ, thấy quy mô ngọn núi quả thực to lớn ngoài sức tưởng tượng, ai nấy đều bất giác hít ngược một hơi lạnh.



Giữa lúc sấm rung chớp giật, khoảng cách giữa vỏ ốc và núi từ càng lúc càng rút ngắn dần. Tư Mã Khôi tranh thủ thời gian nói với ba người còn lại: “Sóng biển ở đây rất dữ dội, hơn nữa núi từ lại tồn tại một lực hút vô hình cực mạnh, bởi vậy con thuyền không thể đi vòng sang hai phía. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách đi xuyên qua núi từ, chỉ một chốc nữa thôi, vỏ ốc cúc đá sẽ bị núi từ hút vào bờ và mắc kẹt ở đó, nếu chúng ta cứ quanh quẩn ở khu vực gần mặt nước thì rất dễ bị tấn công, vì vậy khi thuyền cập bến, chúng ta phải lập tức trèo lên hòn đảo cổ, sau đó chạy một mạch về phía trước, tuyệt đối không được dừng lại giữa đường, chúng ta mà bị chôn chân ở đó, thì chỉ hai, ba ngày sau chắc chắn sẽ mất trí nhớ, rồi thoái hóa thành bọn ma nước nửa người nửa cá đấy”.



Mọi người biết rõ, quanh núi Âm Sơn lảng vảng vô số bọn cương thi, dẫu trong tình trạng đầy đủ súng ống đạn dược cũng khó lòng mà xuyên qua nồi vòng vây của chúng, huống hồ bây giờ trang thiết bị lại thiếu thốn chừng ấy, e rằng chưa đi được nửa chặng đường thì đã bị bọn người không ra người, cá không ra cá kéo đi ăn thịt mất rồi, nhưng tình cảnh trước mắt buộc cả hội chỉ được tiến lên chứ chẳng thể lùi lại, vì thế mọi người đành hạ quyết tâm đâm đầu vào con đường mạo hiểm, ai nấy nắm chặt lòng bàn tay đang ướt đầm mồ hôi lạnh.



Lúc này, đột nhiên vỏ ốc rung lên từng hồi, mọi người ngã chúi về phía trước, thì ra vỏ ốc đã chạm phải bãi nước nông.




Tư Mã Khôi lấy nến xương cá soi tứ phía xung quanh, anh thấy phía trước là một dãy núi đen sì sì. Tư Mã Khôi nắm chặt súng, nhảy lên bờ trước tiên, hội Hải ngọng cũng lục tục trèo ra khỏi thuyền. Tuy chỉ vừa chạm chân lên mặt đất, nhưng dòng nước ngầm lạnh thấu xương ngập đến gằn đầu gối, thêm vào đó sóng biển dữ dội xô ào ạt vào bờ đây mọi người ngã dạt về phía trước, vì thế bốn người không thề dừng lại ở đây lâu thêm giây phút nào, họ buộc phải lội nước, trèo lên hòn đảo cổ núi Âm Sơn.



Cả hòn đảo cổ này là một ngọn núi từ to lớn khác thường, bị dòng thủy thể không ngừng đẩy đi, nó cứ không ngừng trôi giữa đại dương ngầm, phần lớn hòn đảo bị chìm dưới nước, phần núi lộ trên mặt nước chỉ cao hơn trăm mét. Hòn đảo là một khối thạch từ đen tuyền khổng lồ, địa thế thoai thoải bằng phăng, bề mặt nhẵn thín, ngay một ngọn cỏ cũng không có, khá nhiều vỏ ốc cúc đá và vỏ ốc anh vũ bị hút chặt vào khu vực xung quanh nó, trông cái nào cũng giống như một hang động bằng đá khổng lồ và quái dị.



Cả hội hồi hộp lo lắng, trèo lên hòn đạo cổ. Mới đi được vài bước, chân họ đã cảm thấy nặng trịch như đeo chì, họ biết ngọn núi từ này có lực hút sắt, càng lại gần thì lực hút càng mạnh. Chẳng còn cách nào khác, họ bất lực đành bỏ các vật dụng kim loại như dao săn, bình nước đi… Những vật này vừa rời khỏi tay mọi người, đã nghe thấy tiếng “keng” vang lên, rồi bị dính chặt vào mặt đất, muốn nhặt lên cũng khó.



Mọi người nhìn cảnh tượng ấy mà hãi hùng, giờ trên ngưòi chỉ còn vài vật dụng nhỏ bằng kim loại như nút cúc trên y phục và súng đạn, nên mọi người cũng miễn cường chịu đựng được lực hút, cũng vì phải ứng phó với nguy hiềm có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, nên miễn còn đi được, là họ sẽ không dám vứt toàn bộ vũ khí phòng thân.



Cả hội thuận theo thế núi quanh co khúc khuỷu đi về phía trước, nhưng suốt chặng đường chẳng hề có bất kỳ động tĩnh gì, điều này rõ ràng vô cùng bất thường, thấy vậy hội Tư Mã Khôi không khỏi sinh nghi, vì sao toàn bộ lũ quái vật thường lảng vảng gần đó lại bỗng dưng biến mất?



Ngay từ thời cổ đại, ngọn núi từ 30° vĩ Bắc đã được coi là núi Âm Sơn nhốt giữ vô số ác quỷ. Thời Xuân thu, rất nhiều nô lệ và tù binh bị vứt vào trong núi, không chỉ vậy còn có máy bay và tàu thuyền bị mất tích gặp nạn ở mọi nơi xung quanh vành đai 30° vĩ Bắc. Tất cả những người may mắn sống sót sau vụ tai nạn và cả những người bị nhốt trên hòn đảo cổ núi Âm Sơn đều bị xóa sạch hết ký ức, rồi thoái hóa thành loài sinh vật máu lạnh nửa người nửa cá, sau đó chúng cũng sinh sản thêm khá nhiều. Ngày nay, chúng thường trốn trong hang động trên núi hoặc dưới mặt nước xung quanh chân núi. Khi đội khảo cổ phát hiện thấy chiếc tàu ngầm Z-615 và chui vào hang động hóa thạch ốc anh vũ, mọi người đã từng giao chiến kịch liệt với chúng, suýt nữa thì mất mạng. Giờ khi cả hội đã chuẩn bị sẵn sàng chạm trán với chúng, thì chúng lui biến mất dạng.



Hải ngọng cảm thấy vô cùng may mắn, anh cảm khái: “Ai bảo suốt đời đen như chấy, đôi khi cuộc sống cũng lên hương đấy chứ!”.



Tư Mã Khôi cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan đến cơn địa chấn xảy ra ở tâm Trái đất, các loài cá lớn sống dưới vùng nước sâu đều nổi lên mặt nước, chắc bọn cương thi quanh núi Âm Sơn cũng sợ quá mà bò đi hết rồi, nhưng chưa biết chừng chúng lại đang đứng đợi cơ hội ở phía trước, dẫu sao không gặp vẫn tốt hơn là gặp, bây giờ anh chẳng thể bận tâm đến nhiều điều thế, mọi người buộc phải nhanh chóng vượt núi, rồi còn phải nghĩ cách tìm phương tiện vượt biển ở đầu bên kia và rời thật xa ngọn núi từ này.




Cao Tư Dương cho rằng hi vọng sống sót thật mờ mịt, cứ cho lần này cả hội có thể vượt núi an toàn, nhưng ra đến đầu bên kia thì vẫn là mặt biển đen ngòm rộng mênh mông, rồi cả hội lại lênh đênh trôi theo những con sóng cuồn cuộn, cho đến khi lại đâm vào núi từ lần nữa. Sau đó thì sao? Đế tránh bị xóa mất ký ức và biến thành những con quỷ vô hồn, mọi người lại phải cố gắng vượt núi từ lần nữa, vòng chạy trốn khắc nghiệt ấy cứ tuần hoàn hết lần này đến lần khác, bao giờ mới là điểm tận cùng?



Tư Mã Khôi nói: “Chẳng ngờ chúng ta lại chạm trán núi từ sớm thế, thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra kế sách, muốn trốn khỏi đại dương dưới lòng đất này, chúng ta phải nghĩ ra cách trong lúc đi đường, còn nếu cứ ở lại đây thì chỉ còn đường chết, điều có thể làm lúc này là phải tranh thủ từng giờ từng phút đi xuyên qua ngọn núi. Bởi vậy chúng ta tuyệt đối không được phép do dự”.



Nói là nói vậy, nhưng thực ra trong lòng Tư Mã Khôi cũng thấy gờn gợn, tuy nhiên chân anh vẫn không dám dừng lại nửa bước. Địa thế dần dần cao lên, cả hội đi đến gần sống lưng núi thì thấy trước mặt là tàn tích một chiếc máy bay, thân máy bay đã hư hỏng nghiêm trọng, lại bị nước biển ăn mòn nên lớp vỏ ngoài han gỉ chằng chịt, không thể nhận ra nó mang số hiệu gì nữa, nhưng có lẽ đó là một chiếc máy bay ném bom hạng nặng. Khu vực vòng quanh vành đai 30° vĩ Bắc đều là khu vực dễ xảy ra sự cố tai nạn, số tàu thuyền, máy bay cũng như con người mất tích ở nơi đây nhiều không kẻ xiết, phần lớn nguyên nhân đều liên quan đến núi từ dưới lòng đất.



Hội Tư Mã Khôi vốn nghĩ rằng, tàu ngầm Z-615 là trường hợp đặc biệt, nhưng lúc này họ mới phát hiện không chỉ một mình nó bị núi từ hút vào đây. Ngoại trừ chiếc máy bay ném bom hạng nặng, gần đó còn có tàn tích của một vài chiếc máy bay khác, có lẽ sau khi bị mất tích ở hải vực tam giác Bermuda, chúng bị dòng khí nhiễu động cuốn xuống lòng đất, rồi dính vào ngọn núi từ này.



Hải ngọng đang giương tròn mẳt nhìn, thì đột nhiên cảm thấy một lực hút rất mạnh khiến khẩu súng săn gấu hai nòng bị tuột khỏi tay, bay thẳng về phía vách núi trước mặt. Khẩu súng săn gấu Canada có kết cấu với khá nhiều linh kiện thép nên khi tới nơi sâu trong núi có lực hút vô cùng mạnh mẽ, thì nó bị hút đi trước tiên. Tư Mã Khôi và Cao Tư Dương cũng không thể giữ nổi khẩu súng Walther P38 và khẩu súng trường trong tay, nên cả hai đành buông chúng ra.



Bốn người thấy các nút áo và nắp ba lô đều sắp bị một lực vô hình giật tung, cả hội bất giác nhìn nhau thất sắc, không ngờ núi từ dưới lòng đất lại sở hữu lực hút kinh hồn đến vậy! Bây giờ thấy tình cảnh hai tay trống không, lòng dạ ai nấy càng thêm phát hoảng. Tư Mã Khôi lập tức phân phát nến xương cá cho mọi người chiếu sáng, rồi rảo nhanh bước chân vượt đỉnh núi.



Lúc này, tầng mây trên cao như bị rạch một đường, rồi từ vết rạch ấy rơi xuống một quả cầu lửa, tiếng động ầm ầm rung chuyển đất trời, nghe như thể tiếng nổ ấy vang lên ngay sát vách tai. Tóc trên đầu dựng ngược, mọi người hốt hoảng nằm rạp xuống đỉnh núi. Bóng dáng ngọn núi đen sì ẩn hiện dưới ánh sáng chói lòa của lằn sét, cả hội thấy địa thế khá gô ghề, phía trước nhô ra một đỉnh núi nữa còn cao hơn cả đỉnh núi này.



Mọi người không biết hệ thống núi từ này rốt cuộc to lớn đến mức nào, vì họ đã vượt qua một đỉnh núi rồi mà vẫn chưa nhìn thấy điểm tận cùng ở đâu, ngặt nỗi giờ chẳng còn đường lui, đành phải cố đấm ăn xôi tiếp tục tiến về phía trước. Cả hội nghe nói năm đó Sở U Vương từng đúc chín pho tượng người bằng vàng để cố định ngọn núi này, thực không thể tưởng tượng chín pho tượng ấy quy mô hoành tráng cỡ nào, hơn nữa người cổ dại đã dùng phương pháp gì dể đúc ra những bức tượng ấy?




Bốn người vứt hết các dụng cụ kim loại mang theo người như đèn quặng, pin, la bàn… ngay cả khuy kim loại trên ba lô cũng gỡ bỏ, như vậy, họ mới có thể tiếp tục hành động.



Cả đội thở hổn hển cố gắng trèo lên đỉnh núi thứ hai, mãi mới trèo lên được đến đỉnh thì lại nhìn thấy đỉnh núi thứ ba, độ cao thấp hơn hai đỉnh còn lại khá nhiều. Khi vừa quan sát rõ địa hình và định tiếp tục cuộc hành trình đầy gian nan, thì đột nhiên Cao Tư Dương giật mạnh áo của Tư Mã Khôi, cô chỉ về phía sau với vẻ mặt đầy nỗi khiếp đảm: “Chết rồi! Con quái vật đó đã đuổi theo tới đây!”



Tư Mã Khôi quay đầu lại nhìn, thì thấy phía sau dải núi nhấp nhô xuất hiện một bóng đen hình cây cổ thụ khổng lồ, nó vươn dài vô số cánh tay trông như rễ cây, khắp người lập lòe những con mắt quái đản, sương đen vởn vũ xung quanh, cái bóng mơ hồ và dị hợm của nó khiến người ta hãi hùng, nhưng vị thần cổ xưa kia đáng lẽ đã rơi xuống tâm trái đất mới đúng, làm sao giờ này nó có thể xuất hiện ở quanh khu vực núi từ?



Mọi người trông thấy cảnh tượng diễn ra trước mặt ai nấy đều thất sắc, tất cả súng ống đạn dược trên người họ đều bị núi từ hút mất rồi, mà cứ coi trong tay vẫn còn súng, thì cũng hoàn toàn không thể chống lại được con quái vật bất tử bất diệt này. Cơ sự đến nước này thì cũng chẳng còn cách gì để nghĩ nữa, càng chẳng kịp ngẫm ngợi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, giờ thượng sách nhất là chuồn, thế là tất cả mọi người liền co giò bán sống bán chết chạy lên đỉnh núi.



Đường núi nhấp nhô, xuống còn dễ chứ lên thì rất khó, lúc bắt đầu trèo lên đỉnh núi thứ ba, tốc độ của cả hội chậm hơn hẳn, mọi người vừa chạy vừa tính kế. Entroypy đã sống cả vạn năm, nó giống như con đường nối liền với động không đáy của cõi hư vô, nó có khả năng không ngừng khôi phục những phần cơ thể bị hủy hoại. Ngoại trừ vỏ ốc hóa thạch mà người Bái Xà cổ đại để lại ra, thì tất cả các sự vật tồn tại trong động không đáy đều chỉ là sự cảm nhận trong ý thức của mọi người, có điều nếu ý thức đã có thể cảm nhận “hư vô” một cách chân thực như vậy, thì cõi hư vô ấy nào khác gì cõi thực?



Trong khoảnh khắc Entroypy sa vào tâm Trái đất, nó tự biết mình đã rơi xuống cõi vạn kiếp không thề siêu sinh, nên liền hút đội khảo cổ vào động không đáy, định biến cả bốn người họ thành “gian phòng” và giúp nó đem một phần cơ thể lên khỏi mặt đất, trong khi đó bản thân Entroypy vẫn chưa bị dòng axít đậm đặc làm tan chảy, nhờ tấm thân không ngừng tái sinh phục hồi như cũ, nó đã bò ra khỏi nơi sâu dưới cửu tuyền, hội Tư Mã Khôi quả thực không biết phải làm cách nào mới đẩy con quái vật đó vào chỗ chết. Có điều, sau khi đuổi theo đội khảo cổ đến núi Âm Sơn, quầng sóng từ giống như sương đen bao quanh người nó bắt đầu bị ngọn núi hút mất dần, bởi vậy chân tướng của nó mới lờ mờ hiện ra. Nếu nó bị nhốt trong núi từ một thời gian, thì cũng sẽ biến thành vật vô tri vô giác, nhưng quá trình ấy cần ít nhất vài ngày, trong khi đó chỉ cần một tiếng, nó đã có thể nuốt hết những thành viên may mắn sống sót của đội khảo cổ vào bụng, rồi rời khỏi núi từ, tìm nơi nào đó và đợi chờ cơ hội ngoi lên khỏi vực sâu.



Trong đầu Tư Mã Khôi liên tục nghĩ ra mấy cách, nhưng chẳng cách nào khả thi, chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ, anh chỉ hối hận năm ấy sao mình không chết quách ở Miến Điện cho nhẹ nợ, được thế thì giờ đã không xảy ra kết quả đáng sợ này, đáng tiếc thay trên đời đâu có loại thuốc nào có tên gọi là thuốc hối hận. Trong nỗi kinh hoàng và khiếp đảm tột độ, họ phát hiện con quái vật đã đuổi theo đến đỉnh núi cuối cùng. Bầu trời sấm rung chớp giật, họ quay lại nhìn phía sau, thì thấy bóng cây cổ thụ ẩn hiện trong quầng sương quyện đặc, nó gần như hòa thành một thể với bóng núi đen sì, phía trước là mặt biển đang cuồn cuộn tung sóng cuồng bạo, trải dài tít tắp vô biên. Cả nhóm đã không còn đường thoát thân.