Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1635



Quan Kình là con cáo già rồi, làm việc làm sao có thể bất cẩn đến như vậy được, anh ta chính là đang cố tình muốn để cho Giang Mạt Hàn dễ dàng phát hiện.

 

Lúc trước anh ta cũng là xem trọng Giang Mạt Hàn, cho rằng anh ấy sẽ cùng với Tông Ngôn Hi chung sống vui vẻ với nhau, thế nhưng nào lại ngờ được.

 

Tông Ngôn Hi cảm thấy chuyện này thật buồn cười, một người trong lòng mang đầy nỗi thù hận, cho dù có còn tình cảm thì có thể chứng minh được gì chứ?

 

Trong lòng anh ấy sự hận thù quan trọng hơn bất kỳ thứ tình cảm nào.

 

Cho dù anh ấy có hối hận hay nuối tiếc, thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ yêu anh ấy nữa.

 

Điều này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

 

Thế nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

 

Xem ra Giang Mạt Hàn lại có thể dễ dàng mà ký kết bản phương án này, hẳn là do biết được đây là một hố bẫy nhưng vẫn bằng lòng nhảy xuống.

 

Nếu anh ấy đã bằng lòng, thế thì cứ để cho chuyện này nhanh chóng kết thúc đi.

 

Cô ấy đem bản phương án ban đầu sửa đổi khoản tiền đầu tư mà mình muốn, nếu như anh ấy đã bằng lòng nhảy vào cái hố bẫy này rồi, thế thì cô ấy phải tận dụng lấy điều này mới được.

 

Tông Ngôn Hi một lần nữa cầm hợp đồng đặt ở trước mặt Giang Mạt Hàn, Giang Mạt Hàn không hỏi tại sao lại thay đổi bản phương án, cũng không đọc nội dung, mà giống như lần trước vậy, dứt khoát ký tên vào.

 

Mãi cho đến khi phát động vòng quỹ vốn thứ hai, Giang Mạt Hàn mới nhận được cuộc gọi từ bộ phận tài vụ.

 

Số tiền chi ra quá lớn, nên bên đó không dám dễ dàng chuyển tiền đi như vậy.

 

Ngay cả khi Giang Mạt Hàn đã ký vào bản chấp thuận, nhưng bên đó vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa, vì sợ sẽ xảy ra sai sót.

 

Giang Mạt Hàn đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa, đây là thứ anh ấy nợ cô ấy, nên phải trả lại cho cô ấy.

 

Anh ấy nói: “Tôi đồng ý.”

 

Bên đó cũng không tiện nói thêm gì nữa.

 

Khách sạn.

 

Vòng quỹ vốn lần thứ hai vừa được chuyển vào, thì cô ấy đã nhận được tin tức.

 

Cô ấy cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

 

Rất nhanh là có thể chấm dứt, cô ấy cũng là có thể rời đi rồi.

 

Cô ấy đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, mình sẽ ra nước ngoài trước, lấy lại diện mạo của mình, sau đó sẽ đến gặp bố mẹ.

 

Còn có em trai và dì Tần Nhã bọn họ nữa.

 

Thời gian một năm nói không dài, nhưng cũng không phải là ngắn.

 

Leng keng.

 

Chuông cửa phòng đột nhiên vang lên, cô ấy bước tới mở cửa, thì thấy Giang Mạt Hàn đứng ở cửa.

 

Nhìn thấy đó là anh ấy, Tông Ngôn Hi cũng không kinh ngạc, cười cười nói: “Tổng giám đốc Giang, anh đến tìm tôi là có chuyện gì sao?”

 

Bây giờ cô ấy đã biết được Giang Mạt Hàn biết thân phận của cô ấy, nhưng Giang Mạt Hàn vẫn không biết rằng cô ấy đã biết chuyện này rồi.

 

“Chỉ đơn thuần là muốn gặp cô Hi, cô không mời tôi vào trong ngồi sao?”

 

Giang Mạt Hàn ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang rất bối rối, anh ấy không biết lúc này mình phải làm gì mới có thể níu kéo được cô ấy.

 

Lần trước cô ấy rõ ràng đã tức giận, anh ấy không dám dùng phương thức đó nữa.

 

“Nhà tôi rất lộn xộn.” Tông Ngôn Hi nói.

 

“Tôi không phiền đâu.”

 

“Thế được thôi, mời anh vào.” Tông Ngôn Hi nghiêng người cho anh ấy vào đi trong.

 

Giang Mạt Hàn bước vào quan sát nhìn quanh căn phòng: “Tôi thuê cho cô Hi một căn nhà nhé, khách sạn người đến người đi sẽ không được thuận tiện.”

 

“Không cần, tôi nghĩ tôi cũng không sống ở đây lâu đâu.” Tông Ngôn Hi đóng cửa lại đi vào.

 

Giang Mạt Hàn quay đầu lại nhìn cô ấy: “Sao vậy? Cô muốn rời đi sao?”

 

“Nơi đây vốn dĩ không phải là nhà của tôi, đợi khi công việc kết thúc, tôi cũng nên rời đi rồi.” Tông Ngôn Hi ngồi ở trên ghế sô pha, bảo Giang Mạt Hàn cũng ngồi xuống.