Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti

Chương 66: Có gan nói thì có gan chịu



“Dù sao cũng là nó đáng tội, cậu không cần tức giận hại thân vẫn sẽ có pháp luật đứng ra trừng trị.”

Làm bạn thân, hắn chỉ có thể tỏ thái độ. Thời điểm này hắn nếu nói bất cứ lời nào vì Ngô Tiêm Ninh, chính là bán bổ tình bạn bao lâu nay của họ. Nếu Ngô Tiêm Ninh là em gái ruột của hắn, hắn không thể làm ngơ mặc kệ thì thay vì xin xỏ Mạch Ngôn hãy tha thứ, hắn sẽ im lặng vì Ngô Tiêm Ninh chống đỡ, xem như là trách nhiệm của người làm anh. Cho nên bất kể hắn có xem Ngô Tiêm Ninh là em gái không thì kết quả vẫn chỉ có vậy, không có khác hơn.

Mạch Ngôn im lặng một hồi rồi mới nói: “Như cậu đã nói.”

“Xin lỗi, tôi không thể tha cho Ngô Tiêm Ninh.”

“Xin lỗi gì chứ!”

Ngô Phong thấp giọng mắng một tiếng: “Cậu xem tôi là gì hả?”

Mạch Ngôn cười cười: “Đừng sến súa!”

Ngô Phong tức cười. Thằng này bệnh rồi nhưng cái miệng vẫn độc địa vậy.

Nhưng hắn khó hiểu cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn.

Nhẹ nhỏm thì nhẹ nhỏm, khi đâm chọc thì vẫn phải đâm chọc: “Cậu thật sự thích người ta à? Còn chắn cho người ta nữa.”

“.”

Bạn bè kiểu này có thể tuyệt giao được hay không?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mạch Ngôn vẫn mặt dày đáp lại được: “Đã cưới rồi, tôi chắn cho cô ấy thì kỳ lạ lắm sao?”

“Xì!”

Ngô Phong cười lắc đầu, lại vẫn hỏi: “Rốt cuộc cậu thích người ta lúc nào vậy?”

“Không phải tình một đêm ra đâu đúng không?”

Khó được lần này Mạch Ngôn không có né tránh, sau khi im lặng một đỗi thì hắn nói: “Tôi cho rằng tôi không phải người giàu tình cảm như vậy.”

“…”

Trước khi Ngô Phong kịp trợn trắng mắt, Mạch Ngôn đã nói: “Có lẽ ban đầu chỉ là trách nhiệm.”

“Rồi từng chút một cảm thấy bị khiêu chiến tôn nghiêm.”

Người như hắn không nhịn được bị người ta coi nhẹ, bị xa lánh nên muốn đi ngược lại, muốn chứng minh bản thân có thể khiến cho bất cứ ai đều sẽ thích.

“Dần dần không biết từ lúc nào lại thành chiếm hữu. Chính là người của mình, còn không được nắm tay ôm ấp, rất khó chịu.”

“Có lẽ chưa đến mức là yêu đương mù quáng, nhưng mà tôi đã nhận định cô ấy chính là người của tôi, bát kế hành động nào đều không phải thiên kinh địa nghĩa sao?”

Đúng, cho dù có thích vẫn là chuyện vô cùng đương nhiên.

Cho dù thích chỉ là cảm giác hài hòa khi sống chung mà không phải cái kiểu yêu say đắm. Giữa họ, chỉ riêng về phía Trình Lục Lục thì họ cũng đã khó có thể như những cặp đôi mình thường có một chuyện tình kinh thiên động địa, chỉ có thể tựa như dòng nước, thuận theo mà thôi.

Thích là đương nhiên, yêu là gia vị, hôn nhân mới là món chính của một đời người.



Phòng bệnh của Mạch Ngôn rất rộng, để thêm một cái giường bệnh cho Trình Lục Lục là vô cùng đơn giản.

Giường bệnh của Trình Lục Lục được đặt trong góc phòng, bên cạnh cửa sổ. Thương tích trên người cô hiện tại chỉ còn cái chân kia thôi, cho nên cô không cần những thiết bị y tế còng kềnh. Bên người chỉ có giá truyền nước.

Cả quá trình chuyển phòng cô đều lủi thủi, động tác cứng nhắc như robot, nên làm gì thì làm đó, không nên làm gì thì ngồi đó, không nhìn cái người đang cười rất đáng đánh ở kia.

“Con tém tém lại chút đi!”

Mẹ Mạch rất muốn đánh hắn nhưng lại ngại trên người hắn đầy thương tích, cuối cùng chỉ có thể nặng giọng khiển trách. Bên trong lại không thiếu pha lẫn tiếng cười không dễ nhận ra.

Ai biểu con dâu da mặt mỏng chi. Nếu bà còn hùa theo nữa có khi nó sẽ tìm cái kẻ nứt nào đó rồi chui vào luôn.

Thế mà cái thằng con trời đánh vẫn không chịu tém lại, đối với bà nhắc nhở không để trong tai, còn đúng tình hợp lý nói: “Quái lạ thật. Lúc ở trong phòng hồi sức không ngừng khiêu khích con là cô ấy, sao ra ngoài liền giống như con bắt nạt cô ấy thế?”

Thằng quỷ này!

Mẹ Mạch cười mắng trong lòng một tiếng, nhìn con dâu bên kia đã muốn chui đầu vào chăn trốn tránh mà bất lực.

“Còn không phải muốn con mau tỉnh sao?”

Bà vẫn không có rõ hôm đó Trình Lục Lục đã nói gì với hắn, chỉ biết sau khi hắn tỉnh lại, vừa nhìn thấy Trình Lục Lục đầu tiên là nói: “Trình Lục Lục, anh không ngờ em lại có thể nói ra những lời đó. Là anh xem thường em rồi. Nhưng em cũng chuẩn bị tinh thần đi, anh sẽ không dùng lời mà dùng hành động để nói cho em biết suy nghĩ của anh.”

Sau đó con dâu bà liền chạy trốn chết.

Đến giờ vẫn không dám nhìn mặt con trai bà.

Rốt cuộc bà vẫn rất là tò mò, nhưng hỏi con dâu là không được rồi, hỏi thằng con thì nó khốn nạn cứ cười đổ đốn khiến bà tức điên thôi. Giờ còn làm bộ như mình chịu thiệt thòi ấy.

Sao bà lại đẻ ra thằng con khốn nạn thế nhỉ!

Mạch Ngôn không biết mẹ hắn đang mắng hắn, nghe bà nói thì giờ trò lưu manh: “Con không biết. Có gan nói thì có gan chịu.”

“.”

Mẹ Mạch trợn trắng mắt.

Cuối cùng phất tay không thèm nói nữa.

Cơ mà bà nhúng tay vào làm gì? Tuy rằng thằng con này không ra gì nhưng mới hai mươi hai đã cho bà được thằng cháu gần bốn tuổi, ai biết năm sau lại cho bà thêm một đứa nữa thì sao. Vậy không phải quá tốt rồi!

Nghĩ như vậy, mẹ Mạch ở trong lòng xin lỗi con dâu da mặt mỏng của mình, im lặng lui qua một bên không nói nữa.

Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng lần đầu tiên họ ngủ chung một cái phòng lại là ở trong bệnh viện.

Đêm đến Mạch Ngôn nằm trên giường, liếc mắt nhìn thấy người nằm bên cạnh cách đó không xa, đầy lòng cảm thán khó nói nên lời.

Mạch thiếu gia hắn đã lưu lạc đến mức này rồi.

Haizz…

Ở bên kia, Trình Lục Lục vẫn luôn cảm thấy ánh mắt khiến người đứng ngồi không yên không ngừng của ai kia đặt trên người mình, sống chết cũng không dám quay đầu qua.

Bây giờ cô vô cùng hối hận vì sao lúc đó mình lại có can đảm nói ra những lời kia. Mặc dù đúng là có như mẹ Mạch nói, vì khích tướng. Nhưng trong đó có mấy phần thật lòng… Có lẽ đến chính cô cũng không rõ.

Cho nên cô mới lúng túng.

So với trước đây còn lúng túng hơn.

Đặc biệt là người kia còn cứ lấy chuyện này ra đùa cô, ánh mắt nhìn cô như muốn đem cô nuốt vào bụng, cảm xúc mãnh liệt dọa cô chạy trối chết chứ đừng nói đến bình tĩnh đối mặt.

Nhưng biết vậy rồi hỏi cô có hối hận vì đã nói vậy không… Hình như cô không có hối hận.

Trình Lục Lục mang theo tâm tình khó lòng bình tĩnh được đó đi ngủ, mãi đến nửa đêm mới ngủ được.

Bình thường Trình Lục Lục có thói quen quay mặt về nơi có hơi người, cho nên ngủ một hồi cô liền vô thức xoay mặt qua, quay lưng về phía tường.

Thật ra thói quen này là hình thành từ lúc có Mạch Tiểu Triện. Vì canh chừng nó, cô luôn trông về phía nó, bảo vệ nó trong tầm mắt của mình bất cứ lúc nào, đồng thời đưa lưng ra chống đỡ hết thảy gió mưa.

Cô vừa xoay người, Mạch Ngôn liền phát hiện ra. Nhìn thấy cô đang ngủ, khuôn mặt yên tĩnh, tâm hắn cũng tĩnh lặng lại.

Trước đó hắn hôn mê, không biết vết thương trên bụng đau cỡ nào, hiện tại hắn liền không ngủ được mặc cho ngoài mặt hắn không có biểu hiện gì. Một là không muốn người khác lo lắng, hai là do tâm thái, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Bây giờ hắn liền nhìn khuôn mặt đang ngủ một cách bình yên của Trình Lục Lục, vậy mà còn có thể nhìn đến quên cả đau.

Dần dần ngủ đi lúc này không hay.

Lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng. Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Trình Lục Lục một lớp bột ánh kim lấp lánh mang theo tương lai vô hạn tươi sáng.